Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

05-03-2015

Có một chị con gái cấm cung, đến thì mà chửa có chồng. Một hôm, ngồi buồn, tẩn mẩn, lấy quả chuối nhét vào lỗ hỏm. Chẳng may quả chuối gãy đôi, một nửa mắc ngẵng ở trong, không lấy ra được, bí tiểu tiện! Mấy hôm chẳng dám ăn uống gì cả.

Lo sợ quá, không biết làm sao được, mới nhỏ to nói thật sự tình với vú già rằng:

- Bây giờ tôi đã trót lỡ như thế, thì vú xem ai có cách gì chữa được, tìm hộ tôi.

- Có phải vậy, để tôi đi ra phố xem.

- Ừ, vú cố giúp tôi.

Vú già vâng lời ra đi.

Nguyên ở cách đấy mấy phố, có một ông thầy chữa mắt giỏi lắm, xưa nay đã có tiếng; trước cửa thường treo cái biển vẽ một con mắt. Chẳng may hôm ấy thằng người nhà đem biển treo sai, hóa ra con mắt dọc.

Vú già kia đi đến đấy, trông thấy biển, chắc rằng nhà ông thầy mình đi tìm đấy rồi; mừng lắm, mới vào thưa rằng:

- Thưa thầy, cô tôi đau mấy hôm nay, không ăn không uống gì được. Cho tôi lại đón thầy, mời thầy đến chữa hộ.

Nói đau thôi, chứ cũng không có nói đau ở đâu, bởi vì bụng nghĩ rằng nói thế ông thầy tự khắc hiểu; mà ông thầy cũng tưởng cô nó đau mắt, cho nên mới hỏi rằng:

- Cha, chả! Đau đến nỗi không ăn không uống được kia à? Thế thì nặng lắm! Có khi phải đánh mới xong! Vú cứ về trước đi, để tôi sắp đồ sắp thuốc, rồi tôi lại ngay.

Vú già về nói cho cô mừng. Một nhát, ông thầy đến. Cô ả thẹn, nằm ở trong buồng, đóng kín mít cửa; tối om. Lúc ông thầy vào, thấy tối, lại khen:

- Ừ được, kín thế này thì đỡ nắng, đỡ gió, và cũng không chói... Nào, đau thế nào cho tôi xem!

Ông thầy lấy tay sờ, rồi kêu lên rằng:

- Chết chửa! Đau từ bao giờ mà sao lại không cho gọi tôi trước, để đến bây giờ mộng thịt lồi lên như thế này, mới cho gọi tôi? Giả thử để chậm một hôm nữa thì có trời chữa!

Cô ả nhịn không được, bật cười mạnh quá, băng cả chuối và vãi cả đái ra.

Ông thầy thấy thế, tưởng rằng nổ con ngươi; sợ lắm, ù té chạy mất. Hốt hơ, hốt hoảng về nhà bảo đầy tớ cất ngay biển đi, kẻo nó đến nó bắt đền thì chết. Ai hỏi xin thuốc cũng chối, không bán và không chữa cho ai nữa.

Cách ba hôm sau, cô ả cho vú già mang buồng cau lại tạ thầy.

Vú già đem cau đến, ông thầy tưởng nó đến bắt đền, vội vàng chối rằng:

- Không, nhà tôi có chữa chạy gì cho ai đâu?

- Thưa thầy, thầy quên. Thầy mới lại chữa cho cô tôi hôm nọ, bây giờ cô tôi khỏi cả rồi, sai tôi đem cau lại tạ thầy đây mà!

Ông thầy bấy giờ mới ngớ người, chẳng hiểu ra làm sao!

Một hôm, một ông sư và ba bà vãi, ra thăm vườn chùa; bắt được một tổ ba con chiền chiện, đem về chùa, làm lễ phóng sinh. Lúc lễ, ông sư xướng lễ rằng:

- Nam mô, cải ác vi thiện!

Ba bà vãi, nghễng ngãng, nghe không rõ, cùng xướng theo rằng:

- Nam mô, ba con chiền chiện!

Ông sư xướng lại:

- Nam mô, cải ác vi thiện!

Ba bà vãi lại cứ:

- Nam mô, ba con chiền chiện!

Ông sư tức quá, quay lại, vạch quần ra mà gắt rằng:

- Này, còn con chiền chiện này nữa là bốn.

Ngày xưa có một người nuôi phải thằng đầy tớ tính hay láu táu, chưa đặt đít đã đặt mồm; bạ đâu nói đấy, chẳng ra đầu đuôi làm sao cả.

Một hôm thầy mắng tớ rằng:

- Từ rày không được ăn nói hấp tấp như thế nữa. Nói câu gì phải cho có đầu có đuôi, chứ không được nói nhăng nói nhít.

Một nhát, người chủ ngồi ăn thuốc lá, tàn thuốc rơi vào áo nhiễu. Thằng đầy tớ trông thấy mới ra đứng khoanh tay, nói thong thả rằng:

- Thưa thầy... trứng con ngài... đem ủ... nở ra... con tằm... Con tằm... kéo kén... Kén... ươm tơ... Tơ đem ra... kẻ chợ... bán... Người ta... mua về... bán lại cho... chú Khách... Chú Khách... đóng hòm... chở về Tầu... Bên Tầu... mới đem... dệt thành nhiễu... Thành nhiễu rồi... đóng hòm... lại chở... sang bên... An Nam... Cửa hàng ta... buôn về... bán lại... Thầy mới đi mua... đem về nhà... gọi... thợ may đến... cắt áo... khâu xong... thầy mặc... thầy ngồi... ăn... thuốc lá... tàn thuốc... rơi... cháy kia kià!

Anh chủ vội vàng trông xuống, thì áo đã cháy mất một mảng to. Giận quá, mắng thằng ấy rằng:

- Sao mầy không bảo ngay, mà mầy nói lôi thôi thế?

Nó thưa rằng:

- Vừa ban nãy, thầy mới dặn con phải ăn nói cho có đầu có đuôi!...

Hai ông nọ ngồi nói chuyện thiên văn. Ông bảo trời cách ta mấy chục vạn dặm, ông bảo trời xa một vạn dặm là cùng, không biết ai đúng ai sai. Một ông khác nghe nói, xen vào:

- Hai ông nói sai cả, làm gì mà xa đến như vậy? Từ đây lên đến đấy chỉ chừng ba bốn trăm dặm thôi, đi mau thì ba ngày, đi chậm thì bốn ngày là đến nơi. Vừa đi vừa về độ bảy ngày.

Hai ông kia hỏi vặn lại:

- Bằng vào đâu mà ông dám nói chắc như vậy?

Ông này ung dung đáp:

- Cứ theo lệ thường thì ngày 23 tháng chạp đưa ông Táo về trời, 30 Tết lại mời ông Táo xuống. Hai ông tính xem, có phải như thế không nào?

Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Con gái kiểu internet (Tạo ngày: 1422847155)

2. Đất nứt con bọ hung (Tạo ngày: 1422929771)

3. Còn đau hơn (Tạo ngày: 1422943730)

4. Bush, Putin và chú phi công Việt Nam (Tạo ngày: 1422946488)

5. Rắm của con đấy ạ (Tạo ngày: 1423107221)

6. Thơ vịnh con chó (Tạo ngày: 1423107480)

7. Con thanh tịnh (Tạo ngày: 1423490203)

8. Sự khác nhau giữa con gái các nước (Tạo ngày: 1423499537)

9. Đập cột dọc (Tạo ngày: 1423551409)

10. Bố và con trai (Tạo ngày: 1423568359)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: