Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

06-09-2018

Tại một làng nọ, theo thường lệ, vào các ngày rằm, mồng một mỗi tháng, ông từ biện một cái lễ gồm nải chuối, be rượu đến thắp hương ở đền rồi bưng về. Lần ấy, lúc ông trở ra đền thấy nải chuối chỉ còn vỏ, rượu không còn một giọt. Cho là thần đã hiện về. Nhất là khi ông thấy có một đống vải đổ trùm cái gì đó trên giường thờ và trong đó có tiếng phát ra : "Khịt, khịt, thèm thịt với xôi!". Lập tức ông "Dạ, dạ!" rồi chạy ngay về bàn với cụ Lý. Nhưng cụ Lý vì đi lại với gái, bị vợ bắt được, chửi toáng lên, nên đi đâu vắng đã ba hôm nay. Bèn đến bàn với ông phó Lý, rồi về nhà làm xôi gà ra đền thắp hương cúng vái tử tế. Xong rồi ông đóng cửa đền lại để đó. Cuối cùng lúc trở ra, thì cỗ xôi con gà cũng đã biến mất. Ðang lo thần quở lễ bạc, ông từ bỗng thấy cái đống trùm vải đỏ trên giường cựa quậy rồi nghe: "Soẹt! Soẹt" một tràng dài. Thắp đèn lên, ông thấy một người trùm một bức vải màu đỏ chạy thẳng một mạch ra khỏi đền, mùi thối nồng nặc. Hoá ra không phải thần mà là cụ Lý nhịn đói đã ba hôm, nay được bữa chén no nê nhưng không may bị đau bụng đi té re, ngài phải vùng chạy.
Có một anh nhà giàu nghiện rượu, sợ đầy tớ uống vụng, nên cố chọn nuôi một người lù khù. Anh ta có việc phải đi vắng, bảo người ở phải trông nhà: – Mày ở nhà, phải trông coi lấy cái chân giò treo đó, với con gà sống thiến trong chuồng, kẻo chó mèo nó tha đi, nghe. Rồi anh ta chỉ vào hai be rượu doạ: – Còn hai be này là thuốc độc để bẫy chuột. Uống chết đấy! Anh ta đi rồi, người đầy tớ bắt con gà sống thiến để làm thịt, luộc chân giò lên ăn, lại lấy cả hai be rượu uống hết, say mềm cả người. Khi anh ta về thấy người đầy tớ nằm sấp dưới đất, hơi men nồng nặc, liền đánh thức dậy hỏi gà, đùi heo và hai be kia đâu. Người đầy tớ khóc mà thưa rằng: – Con vâng lời ông ở nhà coi nhà, rủi có con mèo và con chó chạy lại, con mèo thì tha cái chân giò, con chó thì cắp con gà sống thiến chạy mất. Con sợ ông mắng nên lấy hai ve thuốc độc uống cho chết, không ngờ vẫn chưa chết!
Một anh lính lệ tính cương trực, thấy quan huyện làm nhiều điều trái mắt, thường hay chế nhạo. Quan vẫn định bụng trị. Một hôm, có người đến vu cho anh ta ăn tiền ở ngoài chợ. Quan mừng thầm có có dịp báo thù, liền cho đi bắt về. Anh lính lệ về, dắt cả thằng con đi theo. Quan vừa trông thấy, đập bàn, thét: – Ðánh! Ðánh! Ðánh cho nó chừa cái tật ăn hối lộ đi! Anh lính lệ ngoảnh lại thủng thỉnh bảo con: – Con đứng lui ra. Quan sắp đánh bố đấy!
Trên một chiếu rượu, bốn cụ đã ngà ngà say liền đem chuyện lạ phương xa tán với nhau. Cụ thứ nhất bắt đầu: – Một bận đi tôi sông Bồ Ðề, thấy một con trâu to lù lù như quả núi, đứng bên này sông vươn cổ sang bên kia sông ăn hết ba mẫu lúa. Cụ thứ hai tủm tỉm tiếp lời: – Thế thì đã lấy gì làm lạ. Tôi từng thấy một cây mây to và dài bằng dãy núi Trường Sơn. Cụ thứ nhất nói kháy: – Chắc hẳn thân cây phải to bằng cái đình làng, cụ nhỉ? Cụ thứ hai thản nhiên đáp: – Hẳn chứ lị ! Không thì thừng chão nào xỏ được vừa mũi con trâu của cụ kể? Cụ thứ ba vội ngắt lời: – Thế mà các cụ đã cho là lạ à? Tôi còn thấy một cái cây, chao ôi ! Nó cao đâu mà cao thế ! Tưởng chọc thủng trời, đi vòng quang gốc cây một vòng phải mất nửa tháng. Hai cụ kia cãi: – Vô lí, vô lí ! Cụ thứ ba gắt: – Chứ không thì lấy cọc đâu mà mà buộc được dây xỏ mũi con trâu của hai cụ ! Cụ thứ tư nói giọng lè nhè: – Các cụ đều có lí cả, cãi nhau làm gì… Tuy thế mà cũng chưa lạ lắm. Tôi còn thấy một cái trống to vô cùng, đánh một tiếng vang chuyển một phương trời… Ba cụ kia nhao nhao hỏi : – Trống ấy to bằng ngần nào mà kêu thế ? – Ấy, các cụ cứ lượng ra mà đoán khắc biết, lột da con trâu đứng bên sông Bồ Ðề làm mặt trống, lấy cây gỗ cao chọc thủng trời làm tang trống, còn cây mây to dài suốt dãy Trường Sơn làm đai trống. Biết cụ này xỏ, ba cụ kia hỏi vặn lại: – Thế này khí không phải, chứ trống ấy của cụ thì treo vào đâu mà đánh nhỉ? Cụ thứ tư đang luống cuống chưa tìm ra câu trả lời, may sao có người đứng hầu rượu ngay sau lưng vội đỡ lời: – Bẩm, xin các cụ cho phép con nói. Các cụ quay lại nhìn người ở, rồi gật gù nói: – Ðược, cứ nói. Người ở gãi tai, thưa : – Bẩm cái trống ấy treo cái cầu mà hai bố con đã đi qua. Bẩm, đứng trên cầu mà nhìn xuống, con trâu vươn cổ qua sông Bồ Ðề chỉ bằng con rận, cây mây dài suốt dãy Trường Sơn bằng một sợi tóc còn cái cây cao chọc trời thì không bằng cây nấm… Chao ôi ! Bố con mải nhìn chóng mặt quá lộn cổ xuống sông, Con khóc sướt mướt, về để tang ba năm, khi đoạn tang đi qua vẫn thấy bố con lơ lửng giữa trời chứ chưa rơi xuống nước.
Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Diêm Vương thèm ăn thịt (Tạo ngày: 1422943386)

2. Cuộc thi điều khiển voi (Tạo ngày: 1422957810)

3. Hợp tác với Việt Nam (Tạo ngày: 1422959759)

4. Sợ thì đừng xơi, xơi thì đừng sợ... (Tạo ngày: 1423550158)

5. Cuộc thi điều khiển voi thế giới! (Tạo ngày: 1425971245)

6. Nói chuyện với trời (Tạo ngày: 1425985648)

7. Xin thêm phấn (Tạo ngày: 1426241143)

8. Thêm mẩu socola (Tạo ngày: 1426659614)

9. Cười với vợ chồng hay ghen (Tạo ngày: 1430824730)

10. Truyện cười cãi nhau với vợ (Tạo ngày: 1430824931)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: