Thời sinh viên
26-12-2019
SV nữ: - Anh ơi nhanh lên, sắp đến giờ chiếu phim rồi!
SV nam: Em chờ anh giặt xong hai bộ quần áo cái đã.
SV nữ: Anh giặt xong thì trễ giờ mất!
SV nam: Mau lắm, anh chỉ nhúng nước rồi đem phơi.
SV nữ: ?!
Chuyện gì ?
- Bút chì của trò đâu?
- Không có.
- Ta đã dặn bao nhiêu lần là trò không được nói trống không như vậy mà. Phải nói là "Thưa thầy, con không có bút chì. Thưa thầy, con không có tẩy. Thưa thầy, con không có thước kẻ. Rõ chưa?"
- Không rõ. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với tất cả những đồ vật của con vậy?
Lịch sử nước Mỹ!
Tối khuya trước hôm đi thi môn Lịch sử, Jack bới tung cả phòng mình để tìm tài liệu mà không thấy, cậu quay ra hỏi mẹ:
- Cái khăn hôm qua con để trên bàn đâu rồi hả mẹ?
- Nó bẩn quá, mẹ cho vào máy giặt rồi.
- Trời ơi! Trên đó là toàn bộ lịch sử nước Mỹ!
Khao của sinh viên
Tại một ký túc xá như mọi ký túc xá khác, ở một phòng không khác gì các phòng khác...
- Hôm nay tớ tự nguyện khao học bổng. Uống gì tuỳ các cậu chọn?
Sau một thoáng im lặng... sững sờ và nghi ngờ, lũ bạn nhao nhao:
- Bia?
- Còn mồ mả ở đất nào hả, đồ nghiệp ngập! Tớ xin các cậu chớ tự giết mình bằng cái thứ nước kích thích ấy. Kẻo rồi cha mẹ các cậu lại oán tớ!
- Vậy nước cam chứ? Nước cam không có kích thích.
- Xì! Công nương sao? Tiểu thư à? Mấy thằng con trai đi uống thứ nước đó với nhau để lũ con gái nó cười cho thúi từ đầu tới chân chứ chẳng chơi.
- Nước mía vậy.
- Cậu tính lại đi. Cậu có biết tỉ lệ sinh viên/nhà cầu trong KTX là bao nhiêu không? Xác suất để một nhà cầu vào giờ này không có người ở trong là bao nhiêu không? Tào Tháo nhập hay sao mà cậu lại muốn uống thứ nước rặt nhặng với bụi đó.
- ...
- Thôi vầy đi: trà đá. Có ba lý do. Thứ nhất: rẻ. Thứ hai: đậm đà... tính truyền thống. Thứ ba: thoáng nhìn thì người ta cũng tưởng đó là bia, nước cam hay nước mía.
Ôi, cô chủ nhà của tôi!
Những ngày mới tới, cô chủ nhà ôi thôi cô với con, ngọt còn hơn đường hóa học. Rồi là con giúp cô việc này, việc kia, chuyện nhỏ, chuyện to. Rồi là cô cho con ăn, cho con uống thứ này, thứ nọ "đã luôn"! Rồi đều đều hàng tháng, con cũng phải kính cô "trăm hai" điện nước đâu ra đó. Ngày tháng trôi qua, chén dĩa chung sóng còn khua, huống gì.... Hồi nào "thương nhau củ ấu cũng tròn"! Giờ thì, ôi thôi... khiếp! Mỗi khi con đi học về thì tự dưng nhà "được" cúp điện, con chỉ biết chịu thôi chứ làm gì bây giờ?
Rồi một hôm tối trời, bao nhiêu điều ngọt ngào trước kia giờ toàn là mật đắng với dấm chua. Nào là "mày" ăn của "tao", uống của "tao" thứ này thứ nọ, "lời đắng", "lời chua" tuôn ra xối xả. Con giờ chỉ biết còn cách mau biến cho lẹ!
Ôi! Lòng người khó đoán. Ôi, cô chủ nhà của "con"!