Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

27-11-2018

Có một ông già mù nọ nhờ chịu khó làm ăn tích góp, cả đời dành dụm được 10 cây vàng. Vì ông chưa có việc dùng đến số vàng đó nên ông quyết định chôn nó ở sau vườn nhà để phòng về sau tuổi già sức yếu. Nào ngờ lão hàng xóm ở cạnh gần nhà hay sang chơi nên biết được, đang đêm hắn ta lẻn đến đào trộm mất. Mấy hôm sau ông mù ra vườn mới phát hiện là số vàng đã bị mất. Tiếc của nhưng ông vẫn cố tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Hôm sau, lão hàng xóm lại sang chơi, vừa để thám thính xem tình hình. Ông mù vẫn vui vẻ, rót trà mời khách. Sau một lúc hàn huyên, ông mù tỏ vẻ bí mật nói:

- Có chuyện này tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng chưa biết phải làm thế nào. Ở đây tôi chỉ có bác là chỗ thân tình, vậy nên nhờ bác chỉ giúp.

Lão hàng xóm tỏ ra hồ hởi:

- Có chuyện gì thì bác cứ nói, chỗ anh em thân tình bác khách sáo làm gì.

- Chả là thế này bác ạ! Tôi cả đời lo làm ăn vất vả, nay cũng tích góp được 20 cây vàng, hôm trước tôi đã đem chôn một nửa, số còn lại tôi cũng có ý định chôn tiếp. Vậy thì theo bác tôi nên chôn vào một chỗ hay chôn nhiều nơi?

Lão hàng xóm nghe vậy nói ngay:

- Ấy ấy, bác cũng đã già lại bị mù lòa, nếu bác chôn ở nhiều nơi lỡ sau này có việc cần dùng đến sẽ khó khăn hơn với bác trong việc tìm kiếm. Nên theo tôi thì bác chỉ nên chôn vào một chỗ cho chắc.

Ông già mù gật gù cho là có lý. Thế là đêm hôm đó, lão hàng xóm bê nguyên 10 cây vàng sang chôn lại vào chỗ cũ, lão ta nghĩ chắc mẩm thế nào lão mù chả chôn thêm 10 cây vàng nữa. Lão ta vui sướng quay về đắp chăn nằm ngủ.

Một lúc sau, ông lão mù lẻn ra vườn đào lên lấy lại 10 cây vàng của mình đem vào nhà cất. Khi xong việc còn không quên thả rác vào trong cái hố rồi lấp lại chờ lão hàng xóm tham lam sang đào.

“Johnny, đây quả là câu chuyện hay, con hãy giữ phần kết lại và kể cho baba nghe trong bữa cơm tối nhé để xem baba vui như nào”.

Cậu bé Johnny nhìn thấy ô tô của baba đi ngang qua sân nhà và đậu trong khu rừng nhỏ phía sau. Vì tò mò nên cậu theo dấu chiếc xe và nhìn thấy… baba đang hôn dì Jane.

Johnny cảm thấy điều này rất thú vị và không thể kiềm chế nổi nên chạy nhanh về nà khoe với mẹ.

“Mẹ, mẹ, con đang chơi ở sân thì thấy baba và…”, cậu bé hào hứng kể không ra hơi.

Mẹ Johhny bảo cậu cứ từ từ kể lại.

“Con đang chơi trong sân thì thấy xe của baba đi vào rừng với dì Jane. Khi con đi theo tới nơi thì ba đang hôn dì say đắm, sau đó ba giúp dì cởi áo và dì thì giúp ba cởi quần, sau đó dì Jane nằm xuống ghế xe, sau đó baba…”

Mẹ cậu bé đột nhiên ngắt quãng và bảo:

“Johnny, đây quả là câu chuyện hay, con hãy giữ phần kết lại và kể cho baba nghe trong bữa cơm tối nhé để xem baba vui như nào”.

Trong bữa tối, mẹ bảo Johnny kể lại câu chuyện chiều nay. Cậu bé miêu tả chiếc xe vào rừng như nào, hai người cởi áo như nào, nằm xuống như nào và kết: “sau đó baba và dì Jane làm việc giống như việc mà mẹ và chú Jack làm khi baba đi quân ngũ đó”.

Một quốc gia nọ, nơi có nền kinh tế và khoa học kém phát triển, nhưng chẳng may lại rơi vào cảnh trên bờ vực chiến tranh với một quốc gia láng giềng rất hùng mạnh. Quân giặc ra tối hậu thư tuyên bố: Trong vòng 3 tháng nữa sẽ cho quân tràn sang thôn tính.

Trước tình cảnh tiền không có, mà không có tiền sẽ không mua được vũ khí hiện đại để chống giặc, các nhà lãnh đạo đất nước bỗng nhớ lại bài học trong lịch sử của quân đội Liên Xô chống lại phát xít Đức hùng mạnh ngày xưa.

Thời đó, quân đội Liên Xô chưa có xe tăng, họ bèn cho nhốt các nhà khoa học lại để ép họ phải thiết kế ra bằng được xe tăng, quả nhiên sau một thời gian, các nhà khoa học ấy không những đã thiết kế được xe tăng mà còn là xe tăng rất tốt, do đó Liên Xô đã giành nhiều chiến thắng giòn giã trên chiến trường. Câu chuyện này đã đi vào lịch sử thế giới với tên gọi “Cái lồng vàng”.

Nghĩ là làm, các nhà lãnh đạo đất nước bèn lập tức cho nhốt gần trăm nhà khoa học nổi tiếng nhất trong nước vào một trại thiết kế biệt lập ở ngoại ô và ép họ trong vòng 2 tháng phải có được một vài thiết kế về vũ khí hiện đại có sức sát thương lớn.

Với hy vọng tràn trề rằng nếu bị đẩy vào con đường chết thì họ sẽ buộc phải làm ra những sản phẩm tốt. Một tháng rưỡi sau các nhà lãnh đạo đi tới trại thiết kế để kiểm tra, thật bất ngờ, từ xa họ đã ngửi thấy những mùi rất hôi thối bốc ra.

“Lẽ nào các nhà khoa học của chúng ta đã sáng chế thành công vũ khí hóa học?” – Một nhà lãnh đạo thốt lên.

Tuy nhiên, khi mở cửa, bản thiết kế vũ khí đâu chẳng thấy, chỉ thấy xung quanh các nhà khoa học toàn những… phân là phân.

Tại một quốc gia Châu Phi nơi có nạn tham nhũng và nạn đói hoành hành, những người nông dân tỉnh nọ cử ra một nhà văn viết thư cầu cứu tới các quan chức chính phủ, thư có đoạn:

“Kính thưa các ngài, chúng tôi đã cạn kiệt lương thực gần hai tháng nay, thậm chí chúng tôi đã phải ăn cỏ như loài ngựa để sống. Không biết tình trạng này kéo dài thì tiếng kêu của chúng tôi có bị giống tiếng ngựa hí hay không?”

Hai tuần sau người dân nhận được một bức thư hồi âm:

“Hãy bình tĩnh hỡi những người nông dân yêu quý, nếu kêu được như ngựa hí thì chứng tỏ mọi người đã rất khỏe và thích nghi với nguồn thức ăn mới rất tốt. Tuy nhiên mọi người cũng đừng quá lo lắng, ở trên thủ đô chúng tôi cũng... phải uống trà với mật ong mà tiếng kêu của chúng tôi có bị “vo ve” như tiếng ong đâu”.

Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Bệnh của giáo sư (Tạo ngày: 1422607665)

2. Phóng sinh (Tạo ngày: 1422848133)

3. Đóng oản (Tạo ngày: 1422851930)

4. Diêm Vương thèm ăn thịt (Tạo ngày: 1422943386)

5. Cứ bảo tuổi sửu có được không! (Tạo ngày: 1422943543)

6. Bush, Putin và chú phi công Việt Nam (Tạo ngày: 1422946488)

7. Vòng quanh thế giới (Tạo ngày: 1422947462)

8. Phát minh của Việt Nam (Tạo ngày: 1422958705)

9. Lòng gan dạ (Tạo ngày: 1422960002)

10. Ông nọ bà kia (Tạo ngày: 1422961399)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: