Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

06-09-2018

Một buổi chiều tối mùa thu nọ, có hai cậu bé, nhặt được một túi đựng đầy hạt dẻ. Chúng quyết định chia phần cho nhau trong một khu nghĩa địa. Trên đường đi vào nghĩa địa, một trong hai cậu làm rơi chiếc túi, hai trong số các hạt dẻ ngựa lăn ra ngoài. Cậu ta nói, "Lát nữa tụi mình sẽ lượm", và chúng tiếp tục vào trong nghĩa địa để chia số còn lại. Khi cả hai đang đếm thì có một cô bé đi qua, và sợ đến phát khiếp khi nghe từ phía bụi cây vọng ra, "Một cho cậu, một cho tớ!". Vô cùng sợ hãi cô chạy nháo nhào về phía cổng và đâm sầm vào một viên cảnh sát. Người ấy hỏi, "Chuyện gì thế, cô bé?" vì thấy cô bé rõ ràng là hồn phi phách tán. Cô bé khóc " Chú cảnh sát ơi, trong nghĩa địa có ma đó, bọn chúng đang chia nhau xác chết! Chú lắng nghe này!" Cô bé đưa ngón tay đang run đặt trên môi và cả hai đều nghe, "Một cho cậu, một cho tớ. Nhưng tụi mình không được quên hai tên gần cổng nhé!"
Tom xin mẹ một penny, mẹ hỏi: – Thế con đã tiêu gì một penny mẹ cho hôm qua? – Con đưa cho một bà cụ già nghèo khổ. – Con ngoan lắm! Đây là một penny nữa cho con. Nhưng tại sao con lại quan tâm đến bà cụ ấy thế hả? – Vì khi nhận tiền của con, cụ đã đưa lại cho con một ít kẹo.
Cu Tí thấy bụng mẹ ngày một to thì thắc mắc với bố: – Bố ơi, sao bụng mẹ lại to thế ạ? – À, chuyện này hết sức bình thường con ạ! – Ông bố cảm thấy rất khó nói vì đây là vấn đề nhạy cảm – Ví dụ như trong tổ ong chẳng hạn… Rồi ông bố giải thích vòng vo một hồi về ong chúa, ong thợ về mật, hoa… và hỏi: – Con đã hiểu chưa? – Rồi ạ! Mẹ bị to bụng là do… ong thợ đốt! – !??
Một nhà quý tộc vào rừng săn bắn cùng với bạn bè và đoàn tùy tùng. Tới một gốc cây lớn, ông thấy trên đó vẽ chi chít các đích ngắm và chính giữa mỗi hồng tâm găm một mũi tên. Ngạc nhiên, nhà quý tộc thốt lên: – Nhà thiện xạ vĩ đại này là ai vậy? Ta phải tìm ra anh ta. Sau khi tiếp tục đi xuyên rừng thêm vài dặm, đoàn đi săn bắt gặp một cậu bé mang cung tên. Cậu nhận mình chính là cung thủ đã bắn tên lên thân cây. – Cháu không vẽ đích lên thân cây và dùng búa đóng đinh mũi tên vào hồng tâm đấy chứ? – Nhà quý tộc hỏi. – Không, thưa ngài. Cháu bắn tên từ cách xa 100 bước. Cháu thề trên những gì thiêng liêng nhất rằng đó là sự thật. – Thật đáng ngạc nhiên. – Nhà quý tộc thốt lên. – Ta sẽ nhận cháu làm hộ vệ. Nhưng ta cần hỏi cháu một câu, làm thế nào cháu có thể bắn những phát tên tuyệt diệu đến nhường ấy? Cậu bé đáp: – Trước tiên, cháu bắn tên vào thân cây, sau đó, cháu vẽ hồng tâm xung quanh nó.
Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Mày để cho nó một chút (Tạo ngày: 1422847854)

2. Sao chưa mời tôi ăn? (Tạo ngày: 1422848546)

3. Đầu to bằng cái bồ (Tạo ngày: 1422929707)

4. Vova đi thi tốt nghiệp (Tạo ngày: 1422943954)

5. Tâm lý dân tộc các nước (Tạo ngày: 1422959155)

6. Đơn xin chôn trâu (Tạo ngày: 1422961166)

7. Chọi gà (Tạo ngày: 1422989787)

8. Dành cho đàn bà (Tạo ngày: 1423016826)

9. Thơ vịnh con chó (Tạo ngày: 1423107480)

10. Chồng và thư ký  (Tạo ngày: 1423120826)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: