Mọc sừng
13-03-2015 admin
Một anh chàng có vợ mới sinh. Anh viết thư về khoe với mẹ :
- Vợ con đã sinh một đứa con trai, nhưng vì vợ con không có sữa nên đã phải nhờ một bà da đen cho bú, vì thế nên khi con gặp thì thấy đứa bé có tóc xoăn và da đen như người châu Phi....
Bà mẹ ngay lập tức viết thư cho con trai:
- Con trai yêu quí, mẹ rất mừng khi nhận được thư con. Ngày xưa khi mẹ sinh con mẹ cũng không có sữa nên đã phải cho con bú sữa bò, vì thế nên bây giờ con vừa ngu vừa có sừng......
Không hiểu luôn???
Mới sang, buồn, nàng viết thư cho mẹ: "Con buồn lắm, ở đây chẳng có ai làm bạn cả, chỉ ngày ngày ăn và học".
Người mẹ trả lời con: "Ừ, thôi, con chịu khó học hành, mau đỗ đạt về cho bố mẹ nhờ...".
Tháng sau, nàng viết thư về: "Con mới quen được một anh, anh ấy hay lắm mẹ ạ".
Người mẹ: "Ừ, mẹ cũng mừng cho con, có bạn cho đỡ buồn...".
Tháng nữa, nàng: "Mẹ ơi, con nhận lời yêu anh ấy rồi mẹ ạ, anh ấy tốt lắm, chăm lo cho con, vui buồn con đều chia sẻ với anh ấy".
Người mẹ: "Ừ, mẹ mừng cho con...".
Tháng nữa, nàng lại biên thư về: "Mẹ ơi, chúng con quyết định lấy nhau mẹ ạ, con biết con không phải, nhưng chúng con yêu nhau quá bố mẹ ạ, khi nào về Việt Nam, chúng con xin tạ lỗi với mọi người...".
Chả còn biết nói sao, người mẹ đành trả lời "Ừ, thôi, mẹ cũng chả biết nói gì hơn, thôi thì mẹ cũng chúc hai con hạnh phúc, mừng con tìm được người con yêu..."
Mấy hôm sau, nàng lại viết thư về: "Mẹ ơi, con sướng lắm...!".
Người mẹ vồ vập hỏi: "Con sướng sao con?".
Nàng trả lời: "Mẹ ơi, anh ấy... nhẩy từ nóc tủ nhẩy xuống mẹ ạ...".
Yêu và Cưới
Thuộc týp đàn ông nghiêm túc trong chuyện tình cảm nên sau vài tháng làm quen và cảm thấy không thể sống thiếu nàng, tôi ngỏ lời:
- Mình cưới nhau em nhé?
Người yêu của tôi chớp mắt cảm động, mỉm cười hạnh phúc:
- Ôi, đó là mơ ước của em, nhưng...
Tôi rất ghét từ “nhưng”, nhất là khi nó được nói ra bởi những người quan trọng trong những thời điểm quan trọng. Vì nó mà có đến tám lần tôi thất vọng khi đi xin việc, hơn chục lần khác bị từ chối lúc đi mượn tiền... Giờ đến lượt nàng, tại sao?
- Anh biết đó, ba mẹ em khó lắm, có thể là khó nhất thế giới luôn ấy!
Khó bao nhiêu cũng phải vượt qua! Tôi nghiến răng:
- Anh sẽ thuyết phục được...
Đúng là dù khá bầm dập nhưng tôi đã thuyết phục được ông bà nhạc tương lai. Mẹ nàng yêu cầu tôi bỏ thuốc lá, tôi lao đi mua ngay hai thùng kẹo ngậm. Ba nàng đề nghị tôi không uống rượu, tôi chuyển sang uống bia ngay tức khắc. Hai ông bà cùng không cho để râu, tôi vui vẻ sắm ngay máy cạo râu xịn nhất... Ngay cả chuyện tưởng chừng khó nhất là lời khuyên nên bỏ nghề công chức ra ngoài làm để tăng thu nhập và giảm bệnh lười biếng, tôi cũng gật đầu đồng ý ngay.
Sự cố gắng của tôi được đền đáp, cuối cùng gia đình nàng đã chấp nhận tôi làm con rể. Đó có lẽ là ngày đẹp nhất đời tôi, trời có vẻ xanh hơn, mây dường như trắng hẳn ra, đường phố bỗng vui đến lạ và ngay cả cái bảng “có chó dữ” treo trước cổng nhà nàng cũng thân thương vô cùng. Tôi nắm chặt tay nàng:
- Mình đi đăng ký kết hôn em nhé!
Nhưng... Ôi!, giá như từ đó biến mất trong từ điển và cuộc đời này không còn ai dùng đến nó. Ở phòng đăng ký kết hôn, cô nhân viên có nụ cười rất đẹp đã thông báo với chúng tôi một tin chẳng đẹp chút nào:
- Cách đây vài phút chúng tôi vừa nhận được một quy định mới về điều kiện đăng ký kết hôn. Chúng tôi cần kiểm tra anh vài thứ...
Tôi tái mặt khi nghe đến từ “kiểm tra”, quả thật cơ thể tôi có vài thứ không được ổn cho lắm. Cô nhân viên trấn an:
- Sẽ đơn giản thôi, chúng tôi chỉ cần một vài số đo, như chiều dài... à không, chiều cao chẳng hạn. Anh cao bao nhiêu nhỉ?
- Một mét sáu - tôi thở phào, liếc nhìn người yêu mỉm cười...
Cô nhân viên gật đầu, hí hoáy ghi vào tờ khai rồi lôi từ hộc bàn ra thước dây, ngập ngừng:
- Anh... dang chân ra!
Cái gì? Tôi hốt hoảng co rúm người. Người yêu tôi động viên bằng cách nắm tay và đứng sát vào người tôi. Cô nhân viên có nụ cười rất xinh nghiêm mặt:
- Anh làm cái gì vậy? Tôi chỉ đo... bắp đùi của anh thôi mà!
Bắp đùi thì được, tôi đã bớt căng thẳng khi đo xong nhưng tiếp tục hồi hộp khi cô ta đem những số đo của tôi so vào một tấm bảng chi chít những con số. Người yêu tôi cũng nóng ruột, nàng nhỏ nhẹ:
- Thế nào... chị ơi, tụi em có được cưới nhau không ạ?
Thoáng suy tư trên khuôn mặt cô nhân viên làm tim tôi thắt lại, cô ta hạ giọng:
- Rất tiếc, chúng tôi không thể chứng nhận kết hôn vì anh đây chưa đủ điều kiện...
Tôi rên lên:
- Nhưng tại sao? Vì tôi quá thấp hay vì bắp đùi của tôi không đủ... săn à?
- Chiều cao thì ổn, còn bắp đùi tuy đủ săn nhưng hơi bé...
Lần này người yêu tôi hết chịu nổi, nàng hét lên:
- Thế thì làm sao? Tôi yêu anh ấy vì... thứ khác kia mà. Hay là bắp đùi bé thì không thể có con được?
Cô nhân viên ôn tồn:
- Chị bình tĩnh, đây là quy định. Có con được, nhưng những đứa con sẽ không đáp ứng được yêu cầu của quy định do ngành y tế vừa đề ra.
Đến lượt tôi hét lên:
- Con của tôi, mắc mớ gì tới ngành y tế?
- Sao lại không? Anh có biết bao nhiêu năm nay người ta cứ loay hoay mà vẫn chưa tìm ra cách nâng cao thể lực của đám trẻ. Trong khi đó đội tuyển bóng đá quốc gia mãi ì ạch bởi thể hình quá kém. Cho những người có bắp đùi như anh lấy vợ, đẻ con để lại tiếp tục sinh ra những cầu thủ như thế à!
Phát biểu
Giám đốc xí nghiệp may phát biểu trong hội nghị tổng kết: "Các chị em cố gắng nâng cao tay nghề để sản phẩm xuất khẩu của ta luôn ổn định. Cứ như hiện nay, nhìn vào biểu đồ sản xuất rất mất cân đối: mặt hàng áo luôn đi lên, còn quần lúc nào cũng... tụt xuống! Mà đã tụt thì... lòi ra nhiều thứ rắc rối lắm!".