Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

06-09-2018

Một ông lão đang ngồi trên xe buýt thì một phụ nữ đang có bầu mặc váy ngắn trèo lên xe ngồi đối diện với ông già. Ông già nhìn chị ta chăm chú và nói: Chị nhất định sẽ sinh con trai. Chị phụ nữ ngạc nhiên hỏi: Sao cụ lại biết? . Ông già chậm rãi trả lời: Lão đã nhìn thấy ria mép của cậu bé rồi.
Một anh lính trong chiến tranh bị cụt tayphải. Khi đến nhà thương bác sĩ chuẩn bị ca phẫu thuật gắn cho anh một cánh tay khác. Nhưng trong kho chỉ còn toàn tay phụ nữ. Bác sĩ hỏi anh ta có thay tay không. Thôi thì đang cụt tay có tay nào mà chả được, anh ta đồng ý ngay. Hai tháng sau anh ta đến khám, bác sĩ hỏi: thế nào tay mới dùng tốt chứ? . Anh ta trả lời: Tay mới dùng tốt lắm, nó còn nấu nướng thêu thùa rất tốt, chỉ có mỗi tội: khi tôi đi giải nếu vô tình dùng cánh tay này thì nó cứ giữ chặt lấy cái ấy của tôi, tôi phải dùng tay trái gỡ mãi mới ra.
Hai vợ chồng kia rất yêu thương nhau, sau 10 năm thử thách bà vẫn chưa có bầu. Cuối cùng ông đồng ý nhờ một người đàn ông khỏe đẹp để cấy giống. Mọi chuyện đã sắp đặt, giờ hành sự đến, ông rời nhà, dặn vợ sẽ có người tới làm phận sự, bà cứ tự nhiên tiếp đại ân nhân. Trong khi ấy, một nhiếp ảnh gia chuyên chụp hình trẻ em dạo trong vùng, tới gõ cửa. Chủ và khách đều thuộc diện mau mồm miệng. Khách chưa kịp mở lời chủ đã vồn vã mời vào, bà nhanh nhẩu : – Tôi biết ông là ai, đến đây làm gì, tôi đang chờ ông đây xin ông tự nhiên. – Thật vậy sao, hôm nay tôi có chương trình giảm giá đặc biệt, sản phẩm trẻ em là chuyên nghề của tôi, bảo đảm không vừa ý không tính tiền bà. – Thế tốt, đó là điều vợ chồng tôi mong muốn. Xin ông cho biết mình sẽ làm việc ở đâu ? – Bà cứ yên tâm, theo kinh nghiệm của tôi, phải làm hai cái trong bồn tắm, trên bàn ăn, dưới bếp, sau đó có thể bò càng dưới sàn nhà. – Trong bồn tắm ? Dưới sàn nhà ? Chồng tôi chưa bao giờ làm như thế, hèn gì… – Thưa bà nghề chúng tôi không bảo đảm làm đâu trúng đó, tôi phải thử 5,7 kiểu, mỗi vị trí một hai cái, càng nhiều góc cạnh khác nhau càng hy vọng mang lại kết quả tốt. – Chồng tôi xưa nay chỉ có một chỗ, làm hoài một kiểu hèn chi… Nếu vậy, xin ông làm liền, tôi nóng lòng lắm rồi. – Thưa bà, nghề này không cho phép chúng tôi vội vã, mặc dầu chỉ cần 5, 10 phút, nhưng thiếu chuẩn bị kết quả sẽ không làm bà thỏa mãn. – Phải rồi, chồng tôi không có kinh nghiệm, ông ấy vội vội vàng vàng, phụp một cái là xong, đem đi rửa (hình), hèn chi … – Thưa bà, tôi không dám chê ông nhà, nhưng hành nghề như vậy hèn gì trong nhà bà không có một sản phẩm nào ra hồn. – Phải rồi, chúng tôi cũng muốn có hình ảnh con cháu cho đỡ buồn. Anh phó nhòm mở cặp lấy ra mấy tấm hình trẻ em. Chỉ một tấm chụp trong sân trường: – Thưa bà, cái này, chúng tôi làm việc ở sân trường. – Ấy chết, ai lại làm ở nhà trường, không sợ cảnh sát sao ? – Không sao, thưa bà, lúc làm cái này chúng tôi chuẩn sẵn từ ngoài, vào tới là phụp liền, cảnh sát cũng khoái đứng xem chúng tôi làm suốt buổi ! Phó nhòm đưa tấm hình khác chụp em bé sinh đôi: – Cặp sinh đôi này thật là khó khăn, bà mẹ các cháu không giữ nổi, chúng tôi làm suốt ngày. – Trời đất, làm gì mà giữ không nổi ! – Dạ phải, bà ấy luôn chân luôn tay, hai đứa không đứng yên một chỗ, đứa này vừa xáp vô là đứa kia đã ra, cứ thế, lăng xăng mãi, mệt quá, hai đứa vừa ngồi chụm lại, tôi phụp một cái, thật bất ngờ mà lại đẹp thế này. Đưa tấm hình em bé khác chụp ngoài công viên: – Bé này, thưa bà tôi đã mất 4 tiếng đồng hồ làm ngoài công viên, còn hư cả đồ nghề nữa. – Ông nói sao ? Làm tới 4 tiếng đồng hồ ? còn hư cả đồ nghề nữa ? – Dạ phải, thưa bà thằng nhỏ nhúc nhích quá, tôi phải chui vào bụi rậm, chỉ lòi đồ nghề ra, vì nặng, tôi phải để đồ nghề trên cái nạng, thằng nhỏ nhúc nhích sàng qua sàng lại lia chia, rung chuyển cả mặt đất, đồ nghề mất thăng bằng rơi xuống, đụng phải tảng đá làm tôi thót cả ruột gan. – Thôi được, tôi đã xem sản phẩm của ông, mình bắt đầu được chưa, tôi cũng chịu hết nổi rồi. – Thưa bà, xin bà năm phút, tôi ra xe lấy cái tripot, cái nạng để dựng đồ nghề. – Trời ơi, đồ nghề của ông phải chống nạng hay sao ? – Thưa bà, cái cà nông (camera cannon) của tôi vừa dài vừa nặng, tay tôi cầm không nổi. Ấy… ấy…bà sao vậy ? Nghe tới đó, bà chủ nhà kinh hoàng, bủn rủn tay chân té xuống sàn nhà nằm sùi bọt mép.
Góc phố tối om. Cảnh sát kiểm tra một chiếc xe đậu im lìm trông rất khả nghi. Cửa mở, trên xe là một đôi trai gái trẻ măng không một mảnh vải trên người, chàng trai đang… đọc báo còn cô gái thì đang… đan len. Viên cảnh sát hỏi: – Anh bao nhiêu tuổi? – Tôi đã là công dân cách đây vài tiếng – cậu con trai trả lời ráo hoảnh. – Thế còn bạn gái của cậu? Liếc đồng hồ, nam công dân không giấu nổi vẻ nôn nóng: – À, cô ấy thì còn đến 5 phút nữa mới bước sang tuổi 18.
Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Con gái kiểu internet (Tạo ngày: 1422847155)

2. Phóng sinh (Tạo ngày: 1422848133)

3. Hổ phụ sinh hổ tử (Tạo ngày: 1422851975)

4. Đất nứt con bọ hung (Tạo ngày: 1422929771)

5. Còn đau hơn (Tạo ngày: 1422943730)

6. Bush, Putin và chú phi công Việt Nam (Tạo ngày: 1422946488)

7. Môn sinh vật (Tạo ngày: 1423072327)

8. Rắm của con đấy ạ (Tạo ngày: 1423107221)

9. Thơ vịnh con chó (Tạo ngày: 1423107480)

10. Năng khiếu bẩm sinh... (Tạo ngày: 1423234257)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: