
Nhà em có nuôi một bà nội suốt ngày ngồi phẩy quạt nhưng ruồi không bay khỏi miệng, mồm luôn dạy cháu phải sạch nhưng bà lại lấy khăn lau bàn để lau ly uống nước.

Mở đầu bài thơ tác giả đưa ngay ra một cái cồn nhỏ. Cồn của người khác thì rậm rạp còn cồn của Huy Cận thì lơ thơ vài loại cây. Cây cối của Huy Cận chỉ đủ dùng cho một luồng gió.

Bài làm của một học sinh lớp 3 có đoạn: "Cô giáo em có hai cái mắt hai cái mũi xinh xinh. Cô có hai cái tai yêu yêu. Môi cô hồng hồng mỗi khi cười hàm răng như mới đánh. Mắt cô lấp lánh không bao giờ có gỉ. Cô đến lớp không bao giờ ngáp ngủ. Mỗi khi cô vào lớp cả lớp đứng nghiêm chào cô. Đấy là cô Hà chủ nhiệm lớp em…".