Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

17-03-2015

Lại nói về Lão Khổng.

Lão Khổng tự ví mình thông minh không kém Quản Nghị, Nhạc Trọng... thế nhưng ở nước Thục chỉ làm đến chức Khí tượng thủy văn tiên sinh và Kết quả đê đại học sĩ.

Khổng tự nhủ: mịe, thông minh vốn sẵn tính trời như ta mà chưa được trọng vọng xứng đáng, suốt ngày chỉ soi lô và đọc dự báo thời tiết. Dù sao ta cũng luôn luôn học 3 năm 1 lớp nên vốn kiến thức mênh mông như núi Thái Sơn (???), thế mà bọn ngu nước Thục lại không biết tận dụng... mịe, cay thật, thử tìm cả nước Thục xem có con lợn nào thông minh hơn ta không!!! thôi được, ta sẽ dùng IQ để kiếm 1 chức tước xứng đáng.

Nói là làm và không bao giờ suy nghĩ là phong cách của lão Khổng. Lão Khổng bèn rủ A Đẩu đi chơi rồi tiện tay quăng cháu nó xuống sông trường giang uống nước giải khát rồi tiện chân lao xuống cứu.

Hành động xả thân cứu chúa trong dòng nước chảy lập lờ này được cả nước thục ca ngợi... 1 con người vừa ngu si vừa đần đồn (???)

Hôm sau Lão Khổng bắt ngựa ôm vào cung để nhận ban thưởng thì gặp Lưu Bị đang khóc như chưa bao giờ được... cười!!!

Lưu Bị nói trong nước mắt: Lão Khổng, nhà người không quản hiểm nguy cứu chúa, thật quá ngu đần ý lộn dũng cảm. Ta sẽ trọng thưởng ngươi xứng đáng, tiện đây ta báo cho ngươi 1 tin vui và 1 tin buồn.

Khổng Minh tranh thủ làm hàng: Trời chuyện nhỏ như con thỏ mà cũng phải cám với chả ơn, thôi có tiền cứ đưa em cũng được, mà 2 tin như thế nào thế nhẩy???

Lưu Bị: Tin vui là ta sẽ phong ngươi làm thừa tướng coi sóc việc cho lợn ăn do công ngươi cứu chúa.

Khổng Minh: ặc ặc... thế còn tin buồn? nói luôn để sốc 1 thể đi cha.

Lưu Bị: tin buồn là thằng con lếu láo mải chơi của tao sau khi được mày xả thân cứu lại treo cổ tự tử trong buồng tắm, chắc nó phê thuốc lắc hic hic.

Khổng Minh thản nhiên trả lời: trời nó đâu có tự treo cổ đâu... sau khi cứu ấu chúa từ dưới sông thì chính hạ thần đã treo ấu chúa lên để phơi khô đấy chứ.

Lưu Bị...... lại xỉu............................................. ..................

Lại nói về Điêu Thuyền.

Sau Khi Đổng Trác và Lữ Bố chết. Hoa hậu hóa thân hoàn vũ lâm vào cảnh góa bụa, 2 đại gia bao bọc người đẹp đã thăng thiên nên kinh tế cũng có phần đoi đói. Điêu Thuyền cũng định chăn dắt anh Tào nhưng anh ý lại bảo: anh cũng bồ kết em lắm nhưng anh giết quá nhiều người roài...cả thiên hạ đang coi anh như 1 con quái vật, nếu giờ cặp với em vài tháng sau lại mọc mấy cái sừng thì anh thành mẹ nó quái vật thật à...thôi chào em anh ngược!!!

Các đại gia cặp với người đẹp Thuyền không đi tù, mọc sừng thì cũng thăng thiên nên các anh hùng ai thấy Thuyền cũng chạy mất dép. Quá chán cảnh gà trống nuôi con nên Thuyền đành in 2000 tờ rơi thuê người đứng cửa siêu thị và các ngã tư để phát thông báo tuyển chồng với 3 tiêu chí: phải dịu dàng, không lăng nhăng và trâu chó trên giường!!!

Sáng hôm sau nghe tiếng gõ cửa, Thuyền ra mở thì thấy Trương Liêu cao to đẹp trai nhưng bị cụt cả tay lẫn chân đang ngồi xe lăn.

Trương Liêu: hi, hàng đẹp, nhớ anh không, anh là tác giả của một trong những cái sừng trên đầu Lữ Bố đây!!!

Điêu Thuyền: mịe, 1 ngày nó mọc hàng chục cái sừng bố ai mà nhớ được, có việc gì đấy???

Trương Liêu: Ặc ặc, anh thấy em thông báo nên đến ứng cử đây, không ai đáp ứng đủ yêu cầu của em như anh đâu.

Điêu Thuyền: Ông có bị thần kinh lung linh thần chưởng không!!! què cụt đến đây làm gì?

Trương Liêu: Trời, anh cụt tay thì làm sao cho em ăn bánh vả và cò chũi (cùi chỏ) được, anh sẽ rất dịu dàng, còn anh cụt chân cũng đâu có lên gối được và quan trọng anh sẽ không đi ngọai tình được.

Điêu Thuyền: nghe cũng có lý à nha, nhưng còn tiêu chí thứ 3, thương binh 10/10 như mày thì còn chiến đấu gì nữa?

Trương Liêu: Lạy má, thế má nghĩ thằng cụt tay cụt chân như tui thì gõ cửa bằng cái quái gì cơ chứ !!!

Ở đông Ngô, 1 hôm, Tôn Sách và Đại Kiều cùng lên xe Buýt (Nghe nói là thuê của vợ chồng Mạnh Hoạch), 2 người chưa quen biết gì nhau. Trên xe đông đủ các tầng lớp từ Tôn Kiên tới tiều phu nên rất chật chội, Kiều tay khư khư nắm quả chuối mang đi từ nhà (Chuối này là loại quả mọc trên cây chứ ko có ý gì khác).

Tôn Sách từ phía sau nhẹ nhàng nói với Kiều:

- Thưa cô.

Kiều gắt gỏng:

- Cái gì, đang chật quá đây này.

Tôn Sách:

- Cô có thể bỏ tay ra có được ko ạ?.

Đại Kiều:

- Ô hay bỏ thế nào được, đây là bữa sáng của tôi đó.

Tôn Sách:

- Vâng,bữa sáng của cô vẫn đang ở trong túi xách của cô, còn tay cô đang nắm "bữa tối" của tôi.

Nói về lần đầu gặp gỡ của Tào Phi và Nhân Thị.

Cũng ở trạm chờ xe Bus. Hôm ấy là ngày tuyển dụng lao động của Tào Tháo, Nhân Thị mặc 1 bộ váy bó hết cỡ để mong được làm thư ký cho Tào Công. Lúc xe tới, Nhân Thị nhận ra rằng bộ váy chết tiệt quá chật so với cô. Hơi xấu hổ, Nhân Thị nới khóa lưng ra 1 chút nhưng vẫn ko được, Nhân Thị kéo thêm chút nữa vẫn ko được. Bực mình, Nhân Thị liền kéo hết cả khóa luôn nhưng rồi cô nhận ra rằng tất cả nỗ lực của mình nãy giờ là vô ích.

Bỗng Tào Phi từ phía sau tóm hông cô nhấc đặt lên xe, Nhân Thị quay lại:

- Cái anh này sao vậy, tôi đâu có quen anh. 

Tào Phi bỡ ngỡ giải thích:

- Sau 3 lần kéo khóa quần tôi thì tôi tưởng chúng mình đã là người tri ky rùi chứ...

Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Truyện 1 (Tạo ngày: 1422982938)

2. Truyện 2 (Tạo ngày: 1422983113)

3. Truyện 3 (Tạo ngày: 1422983314)

4. Truyện 4 (Tạo ngày: 1422983476)

5. Truyện 5 (Tạo ngày: 1422983778)

6. Truyện 6 (Tạo ngày: 1422984935)

7. Truyện 7 (Tạo ngày: 1423231423)

8. Truyện 8 (Tạo ngày: 1423231575)

9. Truyện 9 (Tạo ngày: 1423231774)

10. Truyện 10 (Tạo ngày: 1423231930)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: