Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

07-03-2015

Ngày xưa có một người nuôi phải thằng đầy tớ tính hay láu táu, chưa đặt đít đã đặt mồm; bạ đâu nói đấy, chẳng ra đầu đuôi làm sao cả.

Một hôm thầy mắng tớ rằng:

- Từ rày không được ăn nói hấp tấp như thế nữa. Nói câu gì phải cho có đầu có đuôi, chứ không được nói nhăng nói nhít.

Một nhát, người chủ ngồi ăn thuốc lá, tàn thuốc rơi vào áo nhiễu. Thằng đầy tớ trông thấy mới ra đứng khoanh tay, nói thong thả rằng:

- Thưa thầy... trứng con ngài... đem ủ... nở ra... con tằm... Con tằm... kéo kén... Kén... ươm tơ... Tơ đem ra... kẻ chợ... bán... Người ta... mua về... bán lại cho... chú Khách... Chú Khách... đóng hòm... chở về Tầu... Bên Tầu... mới đem... dệt thành nhiễu... Thành nhiễu rồi... đóng hòm... lại chở... sang bên... An Nam... Cửa hàng ta... buôn về... bán lại... Thầy mới đi mua... đem về nhà... gọi... thợ may đến... cắt áo... khâu xong... thầy mặc... thầy ngồi... ăn... thuốc lá... tàn thuốc... rơi... cháy kia kià!

Anh chủ vội vàng trông xuống, thì áo đã cháy mất một mảng to. Giận quá, mắng thằng ấy rằng:

- Sao mầy không bảo ngay, mà mầy nói lôi thôi thế?

Nó thưa rằng:

- Vừa ban nãy, thầy mới dặn con phải ăn nói cho có đầu có đuôi!...

Hai ông nọ ngồi nói chuyện thiên văn. Ông bảo trời cách ta mấy chục vạn dặm, ông bảo trời xa một vạn dặm là cùng, không biết ai đúng ai sai. Một ông khác nghe nói, xen vào:

- Hai ông nói sai cả, làm gì mà xa đến như vậy? Từ đây lên đến đấy chỉ chừng ba bốn trăm dặm thôi, đi mau thì ba ngày, đi chậm thì bốn ngày là đến nơi. Vừa đi vừa về độ bảy ngày.

Hai ông kia hỏi vặn lại:

- Bằng vào đâu mà ông dám nói chắc như vậy?

Ông này ung dung đáp:

- Cứ theo lệ thường thì ngày 23 tháng chạp đưa ông Táo về trời, 30 Tết lại mời ông Táo xuống. Hai ông tính xem, có phải như thế không nào?

Một người ăn mày hom hem, rách rưới, đến cửa con nhà giàu xin ăn. Người nhà giàu không cho, lại còn mắng:

- Bước ngay! Rõ trông như người dưới địa ngục mới lên ấy!

Người ăn mày nghe nói, vội trả lời:

- Phải, tôi ở dưới địa ngục lên đây!

Người giàu nói:

- Đã xuống địa ngục, sao không ở hẳn dưới ấy còn lên đây làm gì cho bẩn mắt?

- Không ở được nên mới phải lên. Ở dưới ấy các nhà giàu chiếm hết chỗ rồi

Thầy đồ dặy:

- Làm thơ thì phải cho tự nhiên, tả đúng cảnh thực mới gọi là hay.

Bốn anh học trò vãn cảnh đền nhớ lời thầy dạy, cao hứng, làm một bài thơ. Anh thứ nhất thấy tượng Quan Công liền ứng khẩu:

Hán Vương ăn ớt mặt đỏ gay.

Anh thứ hai nhìn sang bên cạnh, thấy tượng Quan Bình đọc luôn:

Bên kia thái tử đúng khoanh tay.

Anh thứ ba thấy tượng Châu Xương đọc tiếp:

Thằng mọi râu ria cầm cái mác.

Anh thứ tư thấy con hạc cỡi trên lững con rùa, mới kết rằng:

Con cua nằm dưới chú cò gầy.

Về đọc thầy nghe, thầy tấm tắc khen:

- Khá đấy! Các anh biết nghe lời tôi dạy. Gắng lên, sang năm đi thi thể nào cũng đỗ!

Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Vì sao nàng thi rớt thanh lịch? (Tạo ngày: 1422607708)

2. Nhân vật bí ẩn (Tạo ngày: 1422607744)

3. Khi microsoft mở quán bar (Tạo ngày: 1422847364)

4. Hỗ trợ khách hàng (Tạo ngày: 1422847421)

5. Điếc... cả làng (Tạo ngày: 1422847981)

6. Rao làng (Tạo ngày: 1422848480)

7. Sao chưa mời tôi ăn? (Tạo ngày: 1422848546)

8. Đóng oản (Tạo ngày: 1422851930)

9. Đầu to bằng cái bồ (Tạo ngày: 1422929707)

10. Diêm Vương thèm ăn thịt (Tạo ngày: 1422943386)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: