Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

18-03-2015

Một ông ăn đám giỗ ở nhà sui gái, vì ăn vội nên mắc xương.

Khạc ra thì ngượng, ông bèn giả vờ say rồi la lên cố tìm những từ có âm tương tự như chữ "Khạc" để tống tiễn cái xương bất trị.

Ông cất tiếng:

- Thằng đực nhà tôi với con Út anh sui đây thật là vừa đôi phải lứa, hợp với nhau về tuổi ta... ác... khờ...

Vẫn chưa hề hấn gì, ông lại tiếp tục:

- Thưa bà con chú ba... ác... khờ. Tôi ngày trước ở rừng thường trèo non vượt tha... ác ... khờ. Tôi không phải là một đứa độc ác... khờ...

Mấy bà thấy vậy ôm bụng cười, ông ta tức mình la lớn:

- Đồ đàn bà vô duyên, gì mà cười toang to... ác... khờ... Không có đám này thì tôi đi đám kha... ác... khờ...

Ông sui gia biết chuyện, chỉ vào ông sui mắc xương nói như ra lệnh:

- Nhanh đi ra nhà thương gắp xương ra, ác... ác... vậy hoài có ngày ra nhà xác.

Có một anh rể mới, nhà ở xa; một hôm đến thăm bố mẹ vợ. Bố mẹ mừng rỡ, sai dọn cơm ra, cho anh ta ăn. Đi đường xa, cho nên đói; anh ta ăn hết cơm ở trong liễn, nhưng mà không dám gọi lấy thêm. Nhân dịp lúc ấy ông nhạc ngồi nói chuyện muốn tậu nhà, anh rể mới thưa rằng:

- Thưa cha, ở làng con có người muốn bán nhà; nhà ấy rui cột hãy còn tốt, cái nào cũng toàn bằng gỗ lim và cũng lớn bằng cái liễn cơm này cả.

Vừa nói, vừa lấy đũa gõ vào liễn. Ông nhạc nhìn liễn thì thấy hết cơm, mới gọi trẻ xới thêm. Người nhà bưng vào, dỡ cơm, mang ra, anh ta xới sang bát, và lùa mấy miếng. Bố vợ hỏi:

- Nhà con nói đó, người ta muốn bán bao nhiêu?

- Thưa cha, trước người ta nghèo, không có cơm ăn cho nên muốn bán; bây giờ người ta có ăn rồi, không chịu bán nữa.

Tại một khách sạn. Người quản lý nói với ông khách đến thuê khách sạn:

- Tôi chưa thể cho anh chị thuê chung một phòng chừng nào anh chưa chứng minh được đây là vợ anh.

- Nếu anh chứng minh được đây không phải là vợ tôi thì tôi đội ơn anh cả đời.

Hai ông bà già vào buổi chiều mùa đông ngồi ở nhà. Ông lão bảo:

- Bà nó ơi! Hãy nhớ lại thời trẻ của chúng mình đi!

- Được thôi! - Bà lão đồng ý - Ông hãy ra chờ tôi ở chỗ... như hồi trẻ ấy.

Ông lão thành kính trở lại điểm hẹn Thuở xưa ngồi chờ một giờ rồi hai giờ đồng hồ, rét thâm tím cả người, răng rung cầm cập. Ông quay trở về nhà gắt gỏng:

- Bà lão, vì sao bà không chịu tới?

- Dạ thưa, mẹ em không cho phép ạ!

Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Nhân vật bí ẩn (Tạo ngày: 1422607744)

2. Giàu có (Tạo ngày: 1422847108)

3. Con gái kiểu internet (Tạo ngày: 1422847155)

4. Gọi điện về nhà hỏi thăm tin tức (Tạo ngày: 1422847231)

5. Câu đối có chí khí (Tạo ngày: 1422848406)

6. Rao làng (Tạo ngày: 1422848480)

7. Đất nứt con bọ hung (Tạo ngày: 1422929771)

8. Cứ bảo tuổi sửu có được không! (Tạo ngày: 1422943543)

9. Xác nhận vấn đề (Tạo ngày: 1422943695)

10. Còn đau hơn (Tạo ngày: 1422943730)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: