Sợi lông
09-02-2015 admin
Quan huyện nọ có thói quen xỉa răng bằng cọng lông voi sau bữa ăn!
Ngày kia đi tham quan và dự tiệc ở một huyện khác mà quên mang theo lông voi, quan ta cảm thấy bực bội vô cùng bèn gọi lính hầu vào bảo rằng: "Mày hãy chạy nhanh về nhà mà bảo quan bà lấy sợi lông voi cho ông!"
Lính hầu lâu ngày được dịp về làng thì thích lắm, ba chân bốn cẵng chạy đi nên quên không nhớ là quan bảo lấy sợi lông gì, khi gặp quan bà thì ấp úng mãi: "Bẫm, quan lớn dạy con về bảo quan bà lấy cho quan lớn sợi lông … lông … lông …" Quan bà thấy tên lính ấp úng thì nghĩ thầm rằng chắc là ông ấy nhớ mình nên bảo về lấy cho ông sợi lông í để ông nhìn cho đỡ nhớ … thằng này mắc cở nên ấp úng chứ gì, bèn cười bảo tên lính: "Thôi được rồi, mầy đứng đó mà chờ để bà lấy cho" Nói xong quan bà vào buồng bức một sợi lông, lấy giấy gói kỹ lại rồi đem ra đưa tên lính và bảo: "Đây này mầy hãy cất kỹ đem về đưa cho quan". Tên lính được lông mừng quá thầm khen quan bà giỏi thiệt, mình không nhớ là quan bảo về lấy lông gì mà bà lại biết, bèn ba chân bốn cẳng chạy đi …
Nhưng đi một đoạn anh ta nghĩ ngợi mà ấm ức … lông gì đây, mình phải xem cho biết mới được .
Nghĩ vậy tên lính bèn mở gói giấy ra, nhìn thấy sợi lông tên lính bật cười. Vì cười lớn quá làm sợi lông văng đi theo gió bây mất … Hoảng sợ tên lính không biết làm sao bèn trở lại ghé vào nhà minh và thú thật với mẹ để cầu cứu! Bà mẹ nghe nói bật cười và bảo tên lính ngồi chờ bà đi lấy sợi khác cho…
Nhận được sợi lông của mẹ đưa, tên lính mừng rỡ vội vàng chạy đi về trình quan: "Bẫm quan lớn, quan bà gởi gói này con xin trình quan!"
Quan mỡ gói ra xem thì thất kinh quát tháo: "Lông gì vầy nè ? Lông … lông … lông l** mẹ mày hả ?"
Tên lính hoảng hồn không hiểu tại sao quan lại biết, vội quỳ xuống thưa rằng: "dạ bẩm quan lớn rất minh ạ!"
Tri kỷ
Một ông quan võ tính thích thơ nôm. Ở bên cạnh nhà, có một anh chỉ khéo tán ăn. Hễ làm được một bài thơ nào, ông quan võ thường gọi anh ta sang đọc cho nghe, anh ta tán tụng khen hay. Thế là lại cho ăn uống. Một hôm, quan cho gọi anh ta sang chơi. Lúc ngồi ăn nói:
- Tôi mới làm được một cái chuồng chim ở sau vườn, nhân nghĩ được một bài tứ tuyệt, đọc bác nghe xem có được không?
- Dạ, xin ngài cứ đọc.
Ông quan võ vừa gật gù vừa ngâm:
Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời,
Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi.
Ngày sau nó đẻ ra con cháu
Nướng chả băm viên, đánh chén chơi.
Anh kia nức nở khen:
- Hay lắm, xin ngài đọc lại từng câu cho được thưởng thức hết cái hay của bài thơ.
Quan đọc lại:
Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời
Anh kia tán:
- Hay! Tôi nghiệm như câu này, có lẽ ngài sẽ làm đến quan tứ trụ triều đình.
Quan lại đọc:
Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi
Anh kia tán:
- Ngài còn thăng quan chưa biết đến đâu!
Quan đọc đến câu:
Ngày sau nó đẻ ra con cháu
Anh kia tán:
- Hay tuyệt! Con cháu ngài còn là vô số.
Quan tiếp :
Nướng chả băm viên đánh chén chơi!
Anh kia ngập ngừng rồi lại khen:
- Hay quá! Cảnh ngài về sau tha hồ mà phong lưu, phú quí.
Ông quan võ, mũi nở bằng cái thúng, đắc chí, rung đùi, rót rượu mời anh kia và bảo:
- Thơ tôi được cái tự nhiên. Bây giờ nhân có thi hứng, tôi làm thử một bài tức cảnh nữa, anh nghe xem thế nào nhé!
- Bẩm thế thì hân hạnh quá!
Quan nhìn chung quanh, trông thấy con chó, làm luôn bài thơ rằng:
Chẳng phải voi, chẳng phải trâu,
Ấy là con chó cắn gâu gâu.
Khi ngủ với nhau thì phải đứng,
Cả đời không ăn một miếng trầu.
Anh kia gật gù khen hay. Hai người mời nhau uống trà tàu, rồi anh kia cũng xin họa một bài:
Quanh quanh đằng đít lại đằng đầu,
Hễ thấy ai vào cắn gâu gâu
Ăn hết của thơm cùng của thối
Trăm năm chẳng được chén trà tàu.
Đều bị lừa
Nghe đồn ông thầy bói nọ bói kiều rất giỏi, cô gái trẻ đến nhờ ông xem đường tình duyên. Lão thầy bói đĩnh đạc bảo cô tự tay giở quyển bói kiều. Cô gái giở trúng hai câu:
"Thuyền quyên ví viết anh hùng
Ra tay tháo củi sổ ***g như chơi"
Thầy bói tươi cười nói:
- Theo như hai câu này mà luận số ra, số cô gặp một người chồng tài giỏi, lanh lợi, cần cù, tiết kiệm, chăm chỉ làm ăn.
Nghe thế, cô gái mừng rỡ biếu cho thầy một xấp tiền. Không ngờ về sau, cô gái gặp phải một người chồng cờ bạc rượu chè be bét. Hận quá, cô đến trách mắng lão thầy bói. Không ngờ gã tỉnh bơ đáp:
- Ồ ! tôi và cô đều bị lừa rồi! Ai lại tin vào miệng lưỡi của cái thằng sở khanh!
Ba anh đầy tớ
Một lão nhà giàu có ba anh đầy tớ, nhưng mỗi anh một tính, anh thì rất cẩn thận, anh thì rất lo xa, còn một anh thì rất lễ phép. Lão lấy làm đắc ý lắm.
Một hôm, cậu con cả lão ngã xuống ao, anh cẩn thận trông thấy, chạy về thưa với chủ:
- Thưa ông, cậy cả nhà ngã xuống ao, xin ông cho phép con đi vớt cậu lên ạ! Vớt lên được, thì cậu cả đã chết ngoẻo rồi. Lão liền vác gậy đuổi, anh cẩn thận chạy biến. Lão sai anh lo xa đi mua áo quan về liệm. Ðược một lúc, anh này mang về hai cái. Thấy thế ông chủ trừng mắt:
- Tại sao mua những hai cái, thằng kia? Anh này trả lời:
- ấy, con mua phòng xa, nhỡ cậu hai có chết đuối thì có cái dùng ngay. Lão lại vác gậy đuổi đi. Chỉ còn anh lễ phép vẫn được lòng chủ. Một hôm, anh ta cùng một người nữa cáng chủ nhà đi chơi. Ðến chỗ lội bùn ngập đến lưng ống chân mà anh ta vẫn vui vẻ không một lời phàn nàn. Thấy thế ông chủ khen:
- Anh khá lắm, biết chịu khó. Cứ cố đi rồi đến tết ta sẽ may cho bộ cánh. Vừa nói đến đấy thì anh đầy tớ dặt cáng xuống giữa đống bùn khoanh tay lễ phép nói:
- Con xin đa tạ ông!