Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

07-12-2016

Chọn một buổi chiều mát mẻ, mình tới thăm nàng, và nhất định rồi, không quên mua cho bà gói bánh ngoại hảo hạng. Cụ gạt đi mà rằng: Dào ơi, già rồi ăn bánh kẹo chỉ tổ hại sức khỏe, toàn đường hóa học.

Ngày tiếp theo tôi biếu cụ bộ quần áo, cụ từ chối, dào ôi, già rồi mặc đẹp làm gì, làm đỏm với giai à. Ngày thứ 3 tôi biếu cụ cái phong bì 10 triệu đồng, cụ cười vui vẻ: ừ gửi thư cho bác hả, bác nhận, hồi trẻ bác cũng hay viết thư và nhận được nhiều thư lắm.

Tôi sung sướng tột độ, vậy là con sói đã thò được một chân vào chuồng thỏ rồi. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ nàng cười, một nụ cười đắt giá. Nàng cũng mừng lắm, hôm nay nàng chủ động hôn tôi ngay bên gốc bưởi: Anh ơi mẹ em vui lắm, cụ có vẻ thích anh rồi đó, cố lên nha, không còn xa nữa cụ sẽ chấp nhận cho em làm vợ anh.

Đêm ấy tôi thật sự mất ngủ hoàn toàn, nụ hôn nàng trao bên gốc bưởi sao mà ngọt thế chứ, đôi môi tôi như thể dính đường phèn suốt mấy ngày liền.

Như được tiếp thêm sức mạnh vô biên, tôi lại nhắn tin cho nàng: Em yêu ơi, tối nay anh sang nhà em nhé, nhớ em quá rồi. Nàng hồ hởi trả lời ngay tắp lự: Anh yêu ơi, em cũng nhớ anh lắm, cây bưởi cũng mong chúng mình gặp nhau. Tuy nhiên anh nhớ mang thư cho mẹ em nha, lá thư như lần trước ấy. Mẹ em mong anh nhiều lắm.

Mặt tôi bỗng say sẩm như muốn ngã. Cái phong bì hôm trước là 10 triệu đồng chứ ít đâu. Tôi lấy hết sức bình sinh hỏi lại: Em ơi, còn phải biếu mẹ bao nhiêu phong thư nữa thì mới xong việc? Em trả lời ngay: Dạ anh, chừng 10 lần nữa thôi ạ!

Bán đi một con bò cái, hai con chó lấy vốn, mình quyết định ra quán bún riêu ăn sáng thường xuyên. Thật ngạc nhiên, cái quán bún này chả khác gì thế giới thu nhỏ, chuyện gì cũng có. Bà bán bún cho biết, nhiều đôi thành vợ thành chồng chỉ vì tới đây ăn bún. Chính vì thế mà quán bún của bà ấy đông nghẹt, xếp hàng chờ bún như thời bao cấp xếp nốt mua gạo.

Đây rồi, 3 cô gái ngồi ăn bún riêu, các cô thi nhau gắp rau sống trộn vào bún như thể trộn cám.

Tôi tranh thủ ngồi bên cạnh 3 cô để tăm tia, kiều gì cũng sẽ tìm ra một cô cho riêng mình. Trong câu chuyện bập bõm của họ tôi nghe được câu: Chị ơi bố em là Sếp ạ. Trời ơi, vậy là tôi tìm ra đối tượng rồi, con gái Sếp thì nhất quả đất. Tôi bí mật liếc nhìn sang, chính xác cô gái ngăm đen, mặt lấm chấm tàn nhang vừa nói câu bố em là Sếp. Tôi lập tức theo dõi sát sao.

Cô ta trả tiền ra về, tôi lập tức phóng theo tán tỉnh. Công nhận có mã đẹp trai nên tôi không khó khăn lắm tiếp cận mục tiêu. Cô gái dừng xe chấp nhận lời mời của tôi vào quán cà phê nói chuyện.

Sau khi giới thiệu tên tuổi, hoàn cảnh tôi xin phép làm quen và tìm hiểu, cô gái nhất trí liền. Tôi sung sướng hơn trúng xổ số, chỉ ít ngày nữa thôi tôi sẽ là con rể của một ông Sếp bự là cái chắc rồi.

Sau đúng 1 tháng cưa cẩm, tôi quyết đầu tư không ngại tốn kém cốt sao chinh phục được trái tim nàng. Và đúng như dự đoán của tôi, vào một đêm trăng sáng nàng đã chấp nhận đeo nhẫn cầu hôn của tôi. Đến lúc này tôi mới hỏi thật: "Em yêu ơi, bố em là Sếp cơ quan nào?”. Nàng nhìn tôi chớp mắt:

- Bố em có làm Sếp đâu. Ông tên là Lê Văn Sếp mà!

Một tháng trôi qua vị chi là 4 lần mình tới nhà nàng kiểm tra tài nấu nướng và đã tới lúc kết luận rồi: Nàng là một đầu biếp tài ba.

Quy trình tìm hiểu đã tới hồi kết thúc, không còn gì để mà chê nàng nữa. Tôi cứ thấy bay bổng lên mây khi hình dung ra cảnh nàng nấu bữa cơm cho bố mẹ chồng ăn trong không gian ấm cúng. Còn lăn tăn gì nữa, cưới vợ thôi, tôi thông báo quyết định quan trọng này với gia đình. Bố mẹ tôi nghe tin con dâu tương lai có tài nấu nướng thì vui lắm, muốn cưới vợ cho tôi thật nhanh.

Tôi hồi hộp chờ đợi bữa cơm đầu tiên do vợ tôi đích thân chế biến. Một đêm tôi mất ngủ vì sự kiện này, bố mẹ tôi đều thích ăn ngon mà.

Và đây là bữa cơm đầu tiên do vợ tôi thực hiện: rau luộc nát như tương, canh thì nồng như cám lợn, cá kho tanh ngòm...Tôi cố gắng lắm cũng chỉ dám ăn mấy đũa rau luộc mà thôi. Bố mẹ tôi thì bỏ chạy khỏi mâm cơm như thể bị ma đuổi. Tôi điên tiết quát vào mặt vợ:

- Cô làm sao thế hả! Mọi khi cô nấu cho tôi ăn ngon lắm cơ mà?

Vợ tôi rớm rớm nước mắt:

- Anh ơi, lúc đó là em mua đồ nấu sẵn ở nhà hàng cho anh ăn đấy ạ...

- Thôi nhé, muộn rồi, em còn làm bánh. Hẹn anh chiều mai nha!

Tôi tới sớm hơn thời gian biểu bán bánh của nàng. Chà kia rồi, hôm nay em gánh hai thúng bánh bao to đùng. Tôi chột dạ nhưng vẫn cắn môi đầu tư thôi. Đếm đủ 2 thúng được tròn 300 cái bánh, vị chỉ 3 triệu đồng. Nàng cất tiền vào túi và ban cho mình một nụ cười hé răng khểnh. Tôi cố tình cầm tay nàng, một luồng điện chạy thẳng vào tim làm tôi suýt ngất.

Kể từ thời điểm này, ngày nào tôi cũng phải mua cho nàng 300 chiếc bánh. Sau 1 năm trời ròng rã đầu tư mua mấy nghìn cái bánh, nàng thực sự đã chấp nhận ra bờ sông ngồi tâm sự với tôi.

 Tôi rút từ trong túi ra chiếc nhẫn đính hôn, quỳ xuống cầu xin được lấy nàng làm vợ. Nàng cảm động thực sự, có trái tim nào không lay động trước những cử chỉ cao thượng của một thằng đàn ông như tôi. Tuy nhiên nàng đã từ chối khiến tôi rụng rời:

- Anh ơi, em không thể làm vợ anh được đâu, hãy tìm người khác đi. Em là người chuyển giới thôi mà... Xin lỗi anh nhiều nhé. Bánh bao của em có ngon không anh?

Tôi chạy về nhà nằm vật ra giường mà khóc, sao số tôi lại hẩm hiu thế này. Mẹ tôi đã biết hết sự tình, bà chạy vào an ủi:

- Con ơi, đừng buồn nhiều quá. Số bánh bao con cầm về mẹ đã làm mồi nuôi được mấy chục con lợn to đùng rồi...

Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Vô duyên (Tạo ngày: 1422847070)

2. Điếc... cả làng (Tạo ngày: 1422847981)

3. Phóng sinh (Tạo ngày: 1422848133)

4. Rao làng (Tạo ngày: 1422848480)

5. Sao chưa mời tôi ăn? (Tạo ngày: 1422848546)

6. Vova viết tắt (Tạo ngày: 1422852198)

7. Cứ bảo tuổi sửu có được không! (Tạo ngày: 1422943543)

8. Còn đau hơn (Tạo ngày: 1422943730)

9. Vova đi thi tốt nghiệp (Tạo ngày: 1422943954)

10. Vòng quanh thế giới (Tạo ngày: 1422947462)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: