Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

07-12-2016

Nếu biết lấy vợ mà nhục thế này thì ở giá còn hơn. Mà sự thật thì cô ấy có vất vả lắm đâu, mỗi ngày nấu 3 bữa cơm, dọn dẹp nhà cửa, gặt đống quần áo, đi chợ và làm mấy việc vặt vãnh nữa thôi...

Tai mình ngày càng đau dữ dội, không thể chịu đựng được nữa. Tôi quyết định vùng dậy quát vợ:

- Kể từ hôm nay cô không phải làm việc gì nữa, tôi sẽ làm hết! Cô sẽ phải đọc mấy chục tờ báo rồi tóm tắt nội dung cho tôi biết, lên phây sờ búc xem có tin gì hót thì thông báo cho tôi.

Vợ tôi gật đầu đồng ý, tuy nhiên cô ta vẫn tỏ vẻ nghi ngờ. Ba cái việc vặt mà cô ấy làm suốt ngày thì tôi chỉ làm loáng cái xong ngay.

Sáng hôm sau tôi dậy sớm, quét dọn nhà cửa, pha nước, rửa cốc chén, đi chợ mua đồ ăn sáng, rồi làm cơm trưa...Còn vợ tôi thì ngồi lên mạng chát chít với bạn bè. Điều kỳ diệu đã xảy ra, cô ấy không còn nói một câu nào nữa, thi thoảng lại nhìn tôi cười chúm chím như thời còn yêu. Tai tôi đã khỏi hẳn rồi, không còn đau nữa he he...

Đúng rồi, có công mài sắt có ngày lên dùi, nghĩ mãi cũng ra dù là ngu kiến. Tôi quyết định nấu những món ăn rắn, thậm chí cố tình nấu tai tái xem lão chồng có ăn nhanh được nữa không.

Một trong những món mình thường xuyên mua về chế biến là cua đồng rang, dưa cải chua, canh xương nấu với khoai sọ...Bữa đầu tiên với những món mới, chồng tôi vẫn cố sống cố thiệt mạng ăn thật nhanh. Tôi nhìn chồng ăn mà thấy mừng thầm trong bụng, kiều gì cũng ăn đòn nay mai. Đúng như dự đoán, nửa tháng sau thì chồng bị đau bụng, phải đi viện khám bệnh. Bác sĩ thông báo: Anh bị chớm đau dạ dày vì ăn không nhai kỹ.

Tôi thấy vui khi đọc đơn thuốc của bác sĩ với lời chí giải: Bệnh nhân phải ăn chậm nhai kỹ thì mới khỏi bệnh. Sau khi ăn thì nên vận động nhẹ nhàng kích thích tiêu hóa...

Tới bữa ăn tôi đặt đơn thuốc trước mặt chồng và liên tục nhắc nhở phải ăn chậm, ăn xong thì phải vận động nhẹ nhàng là rửa bát.

Thậm chí tôi thuê họa sĩ kẻ hẳn nội dung này treo trên tường bếp đối diện bàn ăn cho chiếu thẳng vào mắt chồng.

Điều kỳ diệu đã xảy ra, chồng tôi ăn rất chậm rãi, ăn chậm hơn tôi, và tất nhiên rồi, ăn sau là đầu quét dọn.

Để đạt được nguyện vọng nhiều khi phải chấp nhận đớn đau là như thế đó các bạn ạ. Cải tạo chồng không phải là chuyện dễ đâu.

Sau khi lấy địa chỉ cụ thể của mình, thầy bói bảo về nhà chờ đợi. Tôi nửa mừng nửa lo, vui vì sắp được lấy chồng, lo vì không biết lão thầy bói làm mối cho thằng nào, có ra gì không.

Một tuần sau, tôi đang thơ thẩn ngoài vườn thì có anh đẹp giai tìm tới xin gặp. Sau khi giới thiệu bản thân, quê quán, anh ta xin được phép tìm hiểu và lấy tôi làm vợ. Tôi không giật mình nhưng ngạc nhiên vì chàng quá đẹp giai, có bằng đại học, so với tôi lệch như trời với đất. Tôi có vẻ mất tự tin, chả nhẽ số tôi lại hên thế ư, lấy được anh này quá mả tổ táng hàm rồng. Thấy tôi còn lững lự, anh ta nói rõ:

- Em ơi, số anh phải lấy vợ si ca vâu, càng vổ càng tốt. Nếu anh không cưới được em thì đời anh coi như vứt đi! Thầy bảo anh phải cưới vợ si ca vâu thì mới nhanh lên chức.

Tôi chấp nhận lời tỏ tình của chàng. Đời có lẽ thế, vợ chồng là cái duyên nợ tiền định. Một tháng sau tôi chính thức lên xe hoa. Đêm tân hôn nằm ôm chồng mà tôi vẫn thấy như đang mơ.

Sau ngày cưới tôi cầm 150 triệu trả ơn cho thầy bói như đã hứa. Thầy vui vẻ cất tiền vào tủ rồi chia sẻ:

- Thực tình thì tôi chỉ được 10 triệu thôi, còn 90 triệu phải đưa cho Sếp để ông ấy ra quyết định bổ nhiệm chồng cô làm phó phòng.

- Anh biếu bố em đồ uống thì cũng biếu mẹ đồ uống cho cân bằng. Mẹ em thích uống bia ngoại.

Tôi chạy vào siêu thị mua 3 triệu tiền bia ngoại vác ra, phải nói là mệt. Tôi không ngờ vụ ra mắt bố mẹ vợ tương lai lại vất vả khổ ải đến vậy. Muốn có vợ thì phải vất vả thôi, không thể khác được.

Tôi cố diễn mỉm cười thật tươi để người yêu vừa lòng. Ôi giá như chỉ mua chai rượu chừng 500 ngàn thì đỡ biết bao.

Nàng gọi taxi chở quà cho đỡ vất vả, mấy thùng bia ngoại nặng như cùm ai mà vác được. Thế là lại phải chi thêm gần triệu bạc thuê xe, đủ thứ tốn kém.

Khi đã xếp bia rượu lên xe thì em mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.

- Anh ơi em xin lỗi, em còn 2 ông anh và 1 bà chị nữa. Anh chịu khó mua quà cho họ đi, nếu đám này mà phá thì chúng mình khó lấy được nhau.

Tôi thấy chóng mặt như thể phát bệnh tiền đình. Cố lấy lại bình tĩnh mình quát vào mặt người yêu lần cuối:

- Cô thống kê hết họ hàng hang hốc ra để tôi mua quà một thể cho xong đi!

Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Bệnh của giáo sư (Tạo ngày: 1422607665)

2. Vô duyên (Tạo ngày: 1422847070)

3. Sao chưa mời tôi ăn? (Tạo ngày: 1422848546)

4. Vova viết tắt (Tạo ngày: 1422852198)

5. Dê đực chửa (Tạo ngày: 1422930388)

6. Vova đi thi tốt nghiệp (Tạo ngày: 1422943954)

7. Vòng quanh thế giới (Tạo ngày: 1422947462)

8. Cuộc thi điều khiển voi (Tạo ngày: 1422957810)

9. Phát minh của Việt Nam (Tạo ngày: 1422958705)

10. Hợp tác với Việt Nam (Tạo ngày: 1422959759)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: