Kẻ đổ vỏ vớ bẫm
06-09-2018
Nhân dịp nghỉ hè, Robert và Raymond cùng nhau đi leo núi. Khi họ đến nơi thì xảy ra một cơn bão, hai ngườ i đành tìm chỗ trú tại một biệt thự lớn. Chủ nhân ngôi nhà, một phụ nữ xinh đẹp, nói rằng h ọ chỉ có thể qua đêm trong nhà kho ngoài vườn, vì cô đang chịu tang chồng.
Chín tháng sau, Robert gọi điện cho Raymond:
– Raymond này, anh có còn nhớ cái đêm mà chúng ta buộc phải ngủ trong nhà kho không?
– Nhớ, rồi sao?
– Anh có còn nhớ nữ chủ nhân xinh đẹp của tòa biệt thự lớn?
– Nhớ chứ…
– Anh có còn nhờ là đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ thì anh lén đột nhập vào phòng cô ấy không?
– Nhớ… Raymond hạ giọng lo lắng.
– Để tránh tai tiếng, anh đã lấy tên và địa chỉ của tôi để tự giới thiệu với cô ấy?
– Có lẽ… mình nên xin lỗi cậu. Đầu dây bên kia ngập ngừng.
– Không, tôi phải cảm ơn anh, vì cô ấy vừa từ trần và để lại cho tôi tòa nhà cùng 10 triệu đôla!
!!!
Bạn gái an ủi nhau
– Tớ vừa đánh vỡ cái gương, điềm này báo trước rằng 7 năm tới tớ sẽ bất hạnh.
– Nhảm nhí! Bà hàng xóm của tớ cũng vừa đánh vỡ một cái gương lớn, vậy mà bà ta chẳng phải khổ sở một ngày nào.
– Đời còn dài, làm sao cậu biết được là bà ấy sẽ không bất hạnh?
– Biết chứ! Bà ấy vừa bị xe hơi cán chết chiều hôm qua.
Giám đốc sở thú và con chuột túi
Sở thú vừa nhập về một con chuột túi, người ta nhốt nó vào chuồng, quây rào sắt cao 7 m. Sáng hôm sau, thấy nó thoát được ra ngoài, ông giám đốc bèn hạ lệnh nâng rào lên 15 m, nhưng rồi vẫn thấy con thú ranh mãnh sổng ra ngoài. Tức điên, ông cho nâng mức lên 20 m, rồi 30 m… cũng không ăn thua, thế là sắt thép tiếp tục được chở đến để làm hàng rào…
Ngựa vằn thấy thằng cha mới đến suốt ngày nhởn nhơ bên ngoài chuồng, bất kể rào sắt chót vót, thán phục hỏi:
– Người ta phải nâng rào lên bao nhiêu mét nữa thì mới nhốt được mày?
– Tao không biết, nếu họ còn quên chốt cửa, thì còn phải nâng rào.
Chuyện vợ chồng anh Lương chị Ví
Chiều nay nghe tin anh Lương về, lòng chị Ví bỗng thấy vui lạ. Hai vợ chồng nhà Lương Ví kết hôn cũng lâu lắm rồi, thỉnh thoảng cuối tháng hai vợ chồng anh chị cũng xảy ra cãi vã, xung đột, nhưng mỗi lần anh Lương béo tốt trở về, vì yêu và thương chồng nên chị Ví lại vui như Tết. Cãi vã, tranh luận đấy, nhưng anh chị này có sống thiếu nhau được đâu. Lúc nào cũng gắn nhau như sam.
Anh Lương vì cuộc sống phải đi làm xa nhà cứ một tháng mới về một lần. Lần nào gặp nhau chị Ví vui phải biết. Anh Lương tháng này về muộn mấy ngày, chị Ví mong chồng như trời hạn mong mưa.
Công việc dạo này nhiều, thấy anh Lương về gầy sọp đi, hanh hao nhiều, chị Ví thương chồng lắm. Tối đến hai vợ chồng ngồi trước hiên nhà tâm sự cái sự đời sao mà khổ để cho vợ chồng xa cách cả tháng mới có dịp gặp nhau.
Chú Thưởng thì ít về nhà. Chú Thưởng là anh em cùng cha khác má với anh Lương. Thỉnh thoảng mới thấy chú Thưởng về. Chú ấy hay vi vu, bay nhảy. Hôm trước chú Thưởng có hẹn về mà chưa thấy đâu.
Còn bác Nợ là lão hàng xóm – bạn tâm giao của anh Lương cũng hay qua hỏi thăm. Nhưng thấy vợ chồng Lương – Ví tiếp đón thiếu nồng hậu nên bác Nợ hay bị buồn, đâm ra khó tính, dễ nóng giận.
Có đôi lần anh Lương đi lâu quá, anh Lương lại nhờ bác Sếp gọi cho cô Ứng báo tin lại cho chị Ví khỏi lo. Chồng không về nên nói gì chị Ví vẫn cứ bị buồn. Mỗi tháng anh Lương về muộn là y như rằng tiều tụy, gầy tọp hơn hẳn. Nhìn chồng cứ bôn ba đây đó vất vả trăm bề, chị Ví thương chồng thắt ruột.
Mà anh Lương có bao giờ ở nhà được lâu. Vài hôm anh lại đi công tác. Mỗi lần anh Lương về chị Ví lại hớn hở, bụng lại to ra, lại sinh ra hàng trăm con cái lần lượt các em Hóa đơn điện, Hóa đơn nước, Hóa đơn nợ, Hóa đơn linh tinh… Chị ấy một mình chăm đàn con kháo ăn, vất vả lắm. Anh Lương nhìn vợ cứ hao gầy cũng xót lòng.
Hôm nay anh Lương về nhà, chị Ví cùng các con hớn hở lắm, nấu bao nhiêu món ăn ngon. Mai anh ấy lại đi, tháng sau mới hẹn ngày về. Chị Ví thì thầm với anh Lương ao ước: “Bao giờ vợ chồng mình được ở mãi bên nhau không rời anh nhỉ?”.
Trước
Tiếp theo