Lý do chấp nhận bạn trai hôi nách
07-12-2016
Chuyện này quá đơn giản, đàn ông như con cá đói, thấy mồi thì há miệng đớp ngay. Tôi chỉ đưa mấy đường cơ bản là chàng đã chấp nhận mời mình đi chơi liền. Đàn bà muốn là Chúa muốn.
Sau bữa ăn thịnh soạn chàng chiêu đãi, chúng tôi ra công viên tâm sự, tôi cố tình nép sát vào ngực chàng, đặt một nụ hôn mời mọc. Bỗng nhiên mùi hôi nồng nặc từ trong nách chàng phát ra khiến tôi suýt bị nôn.
Giời ơi là giời, bệnh này khó chữa lắm đây, gặp phải ông chồng này chỉ còn đường chạy mất dép. Tôi ôm miệng như muốn ói. Lúc này chàng mới nói thật: Em yêu ơi, bao nhiêu cô gái đã bỏ anh vì mùi hôi nách rùi, nếu em chấp nhận tình yêu của anh thì sẽ có tất cả.
Tôi về nhà nằm vật xuống phản ôm mặt khóc, nước mắt ướt đẫm mấy cái khăn tay bông. Bao nhiêu công lao tăm tia mới tìm được đối tượng, thế mà lại dính đòn hiểm mới khổ thân tôi. Tôi tự trách mình, đúng là ngu lâu, hồi vạch ra tiêu chí sao không nghĩ ra phương án hôi nách chứ, bây giờ chót yêu rồi thì làm sao đây.
Tôi tiếp tục nằm khóc, xả hết ấm ức ra ngoài. Một câu hỏi luẩn quẩn trong đầu: Hôi nách và có tất cả, chấp nhận hay không? Khóc cho tới khi hết nước mắt, tôi quyết định nhắn tin trả lời:
- Hôi nách vẫn chưa phải là hết sách, em chấp nhận yêu anh!
Giữ mình là giữ cái gì?
Mấy lần chàng cố tình đi gần lại nhưng mình lập tức giãn ra, đàn ông hình như có sức hút như lam châm, không cảnh giác sẽ bị dính với anh ta liền, không hoàn thành được nhiệm vụ giữ mình.
Lần thứ hai, làn thứ ba...đi chơi với chàng tôi vẫn kiên trì giữ khoảnh cách như vậy. Và rồi tiếng chuông điện thoại của chàng thưa dần đi, và tịt hẳn. Hình như chàng nghĩ tôi bị bệnh gì nghiêm trọng nên không muốn gần gũi, hoặc trái tim tôi là giá băng.
Tôi chính thức bị tương tư, ăn không biết ngon, ngủ không tròn giấc. Mẹ ơi là mẹ, tại sao lại như thế chứ, anh nào cũng bỏ con mà đi thế này...
Thời gian thấm thắt trôi đi, loáng cái tôi đã trải qua 30 mùa xu hào rồi mà vẫn phòng không. Mẹ tôi bắt đầu lo sợ, con gái hơ hớ thế kia sao lại ế dài.
Tôi kể cho mẹ nghe sự tình nguồn cơn mấy mối tình đã qua, trong đó có thành tích giữ mình mà mẹ dặn. Mẹ tôi nghe tới đâu là mặt tái tới đó, hình như mẹ đang hối hận điều gì. Mẹ đập tay xuống bàn mà mắng:
- Giời ơi là giời, giữ mình là giữ phẩn chất nhân cách người phụ nữ, là phải đoan trang hiền thục... Ai bảo con giữ khoảng cách mét rưỡi với giai làm gì!
Mất em chỉ vì que kem
Không thể cắt bỏ tình yêu đơn giản thế được em ơi. Ngày em cho anh ngửi mồm, chúng ta ngửi mồm nhau, em khẳng định rằng mình là người con gái bao dung cơ mà, sao bây giờ hơi tí là cắt cầu thế hả.
Thực chất câu chuyện này là gì hở em ơi, có phải em đã đánh đố anh không. Một que kem có gì là quan trọng, đành rằng em đang rất muốn ăn, trời rất nóng, nhưng không phải vì thế mà chia tay nhau. Trái tim anh đã dành hết cho em rồi, bây giờ em đập tan nát ra thì anh còn gì để yêu người khác nữa chứ.
Có tin nhắn của em nữa rồi, anh lập cập mở ra đọc ngấu nghiến: Chúng ta chia tay thôi. Càng ngày anh càng bộc lộ là người vô trách nhiệm với mình. Bây giờ mới yêu nhau mà anh không dám bỏ công sức ra mua cho tôi que kem thì không thể chấp nhận được. Khi lấy nhau rồi thì chắc anh nằm ườn ra bắt tôi phục vụ ấy nhỉ? Xin vĩnh biệt tình yêu sai lầm của chúng ta. Xin anh đường tìm tôi nữa...
Không được đâu em ơi, anh phải tìm em để quỳ xuống xin em một lần tha thứ. Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải bảo vệ tình yêu. Sáng mai anh sẽ mua cho em một nghìn que kem loại hảo hạng được không. Tôi chạy tới ngõ nhà em, không gian tĩnh lặng lạ thường. Chỉ thấy mẹ em ra thông báo: Cái Tuyến đi Hàn Quốc lấy chồng rồi...
Bi hài thạc sĩ ế tuyển chồng
Tôi soạn ra tiêu chí chọn chồng: Cao trên mét tám, da trắng môi hồng, thông thạo tiếng anh, lương hai nghìn USD một tháng, có nhà mặt tiền (bố mẹ quy tiên rồi càng hay)...
Tôi bắt đầu đi tìm đối tượng như tiêu chí đặt ra, thời gian trôi đi vùn vụt. Mấy tháng giời đi khắp thiên hạ, từ xóm trên sang xóm dưới mà chẳng nhìn thấy anh nào cao trên mét tám chứ đừng nói gì tới các tiêu chí khác.
Tôi chán đời, nằm thượt trên phản, tờ tiêu chí chọn chồng rơi xuống nền nhà. Bà bô nhặt được tờ tiêu chí đọc lướt qua rồi hét lên: Giời ơi là giời, con ơi sao ra nông nỗi này hở con, bị tâm thần nặng lắm rồi. Bố mẹ cho con học nhiều quá bây giờ bị rối loạn tiền đình là cái chắc, hoa hậu cũng chẳng lấy được chồng thế này nữa là mày. Thôi việc tìm chồng để bố mẹ lo cho con...
Mấy hôm sau ông bô đưa về nhà một chàng vừa già vừa xấu cho mình làm quen: Con ơi thằng này tuy hơi xấu nhưng quyền cao chức trọng lắm, nó thuộc diện cầm đầu tiên hạ đấy, thích bẻ cổ ai cũng được...Cả tổng này phải nhờ vả nó.
Tôi thấy cũng đỡ tủi thân, thôi đàn ông quan trọng là sự nghiệp, nếu anh ta có chức quyền thì cơ bản tương xứng với tôi. Nhìn anh ta tôi chớp mắt: Hỏi khí không phải anh là chủ tịch huyện này à?
- Dạ thưa cô, tôi chỉ là thằng cắt tóc thôi ạ.