Ông nói gà, bà nói vịt
26-12-2019
Một cặp vợ chồng đã ngoài 70 tuổi bị mặc chứng bệnh đãng trí. Họ quyết định đi gặp bác sĩ để kiểm tra xem liệu có vấn đề gì không.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng và khuyên hai vợ chồng có thể viết vào một tờ giấy những việc cần làm để giúp nhớ dễ dàng hơn.
Hôm sau, khi hai vợ chồng đang xem tivi, thấy ông chồng đứng dậy đi xuống bếp, bà vợ nói:
- Ông lấy cho một ly kem nhé! Nhưng ông có nghĩ là nên viết ra giấy như lời bác sĩ không? - bà vợ băn khoăn.
- Yên tâm, tôi có thể nhớ được mà.
- Ông rưới cho tôi một ít dâu lên trên nữa. Mà tốt nhất là ông cứ ghi ra giấy vì tôi nghĩ ông sẽ quên đấy - bà vợ vẫn chưa tin lắm vào trí nhớ của chồng.
- Tôi nhớ được mà, bà muốn một ly kem dâu chứ gì?
- À, ông này, tôi cũng muốn cho thêm một ít kem trứng nữa. Tôi biết là chắc chắn ông sẽ không nhớ được đâu, ông nên ghi ra giấy đi - bà vợ tiếp tục nhắc nhở ông chồng.
Nghe xong, ông chồng giận dữ:
- Tôi đã bảo là không cần, tôi có thể nhớ được!
Ông chồng tức tối đi vào nhà bếp. Khoảng 20 phút sau ông đi ra và đưa cho bà một đĩa thịt hun khói và trứng rồi tỏ ra rất tự tin:
- Tôi đã bảo bà là tôi nhớ mà.
Bà vợ nhìn vào chiếc đĩa và cáu kỉnh:
- Tôi đã nói với ông rồi mà, ông nên ghi ra giấy đi. Ông lại quên mất bánh mì nướng của tôi rồi. Ông đúng thật là.
Tai nạn nghiêm trọng
Tin tức bình thường trên báo có thể trở thành tai nạn thảm khốc, nếu nhìn từ góc độ khác.
Một anh chàng nọ không biết chữ nhưng thích làm le. Sáng sớm anh ta mua một tờ báo ngồi ở nơi dễ thấy nhất trong khu phố ra vẻ chăm chú đọc, nhưng anh vô ý cầm ngược tờ báo. Một ông cụ đi ngang qua dừng lại hỏi:
- Có tin gì mới không vậy?
Anh ta trả lời:
- Có tin nóng sốt rồi bác ạ. Bác xem này, xe lửa mà chổng ngược bánh lên trời là có lật xe đấy!
Cách từ chối lịch sự
Mỗi nhà văn đều từng có lần nhận những lời từ chối đăng tác phẩm của mình từ các biên tập viên hay nhà xuất bản, thậm chí đa số bị nhận quá nhiều lần.
Nhưng lời từ chối sau đây có lẽ là "sư phụ của những lời từ chối":
"Chúng tôi đã đọc được bản thảo của ngài với niềm hạnh phúc vô biên. Nếu chúng tôi cho xuất bản bài viết của ngài thì chúng tôi sẽ không thể xuất bản bất cứ một tác phẩm nào có chất lượng thấp hơn. Và cũng không thể tưởng tượng được rằng, trong vòng một nghìn năm nữa sẽ có tác phẩm nào hay bằng như thế. Vì thế, chúng tôi, với sự tiếc nuối vô cùng, buộc phải gửi trả lại tác phẩm siêu phàm của ngài; xin ngài vạn lần bỏ qua cho sự thiển cận và nhút nhát của chúng tôi".
Tai nạn nghiêm trọng
Tin tức bình thường trên báo có thể trở thành tai nạn thảm khốc, nếu nhìn từ góc độ khác.
Một anh chàng nọ không biết chữ nhưng thích làm le. Sáng sớm anh ta mua một tờ báo ngồi ở nơi dễ thấy nhất trong khu phố ra vẻ chăm chú đọc, nhưng anh vô ý cầm ngược tờ báo. Một ông cụ đi ngang qua dừng lại hỏi:
- Có tin gì mới không vậy?
Anh ta trả lời:
- Có tin nóng sốt rồi bác ạ. Bác xem này, xe lửa mà chổng ngược bánh lên trời là có lật xe đấy!
Cách từ chối lịch sự
Mỗi nhà văn đều từng có lần nhận những lời từ chối đăng tác phẩm của mình từ các biên tập viên hay nhà xuất bản, thậm chí đa số bị nhận quá nhiều lần.
Nhưng lời từ chối sau đây có lẽ là "sư phụ của những lời từ chối":
"Chúng đã đọc được bản thảo của ngài với niềm hạnh phúc vô biên. Nếu chúng tôi cho xuất bản bài viết của ngài thì chúng tôi sẽ không thể xuất bản bất cứ một tác phẩm nào có chất lượng thấp hơn. Và cũng không thể tưởng tượng được rằng, trong vòng một nghìn năm nữa sẽ có tác phẩm nào hay bằng như thế. Vì thế, chúng tôi, với sự tiếc nuối vô cùng, buộc phải gửi trả lại tác phẩm siêu phàm của ngài; xin ngài vạn lần bỏ qua cho sự thiển cận và nhút nhát của chúng tôi".
Bánh...
Một cô gái xinh đẹp nọ mắc tật ham ăn.
Khó có gánh hàng rong nào đi qua nhà cô mà "thoát" nổi. Cô ăn vặt đến nỗi, lúc nào mở miệng nói cũng có chữ bánh. Chồng cô phải nghe nhiều "bánh" quá, nên cứ hễ ai nhắc tới hàng vặt, quà rong là đùng đùng nổi giận. Một hôm hai vợ chồng đang ở trong nhà, bỗng mưa như trút nước. Anh chồng bảo:
- Em ra xem trời thế nào?
Cô đến bên cửa sổ nhìn rồi nói:
- Anh ơi, mưa to lắm, cọng mưa có sợi dài như bánh canh, sợi ngắn như bánh lọt.
Anh chồng giận quá:
- Bảo cô xem mưa lớn nhỏ, nước nhiều ít, mà nói gì có bánh trong đó?
Cô hoảng hồn, mở cửa xem lại rồi thưa:
- Anh ơi mưa to thiệt mà. Chỗ nước lên cao dày như bánh phồng, chỗ mỏng như bánh tráng vậy đó.
Chịu hết nổi, anh chồng bạt tai vợ. May sao cô né được, tay anh chồng đánh trúng vào ngực vợ. Cô vợ chạy lại nấp sau cột nhà, bù lu bù loa khóc:
- Chồng người ta hiền khô, chồng mình thì nóng như cái bánh cam. May mà tôi né kịp, anh đánh trúng... hai cái bánh bao. Nếu né không kịp anh đập gãy... bánh chè tôi rồi.
Chém gió với cây cầu
Hai người say sưa nói về niềm tự hào với cây cầu cao ngất ngưởng của quốc gia mình.
- Cây cầu ở nước cao đến mức một người muốn nhảy cầu tự tử phải mất 10 phút mới có thể chạm nước và đuối.
- Vậy đã thấm vào đâu. Ở nước tôi, một người muốn nhảy cầu tự sát thường chết đói ngay trong lúc nhảy cầu.
Quả lắc bị thất lạc
Anh chàng nọ mong chờ đứa con trai đầu lòng từ rất lâu rồi. Và cuối cùng ngày đó cũng gần đến.
Anh ta dặn ông bố:
- Khi nào con trai con ra đời, bố đừng gọi đến văn phòng của con và nói rằng con đã làm bố một cháu trai vì cả phòng mà biết thì con phải khao họ nhiều lắm. Bố chỉ cần để cho con lời nhắn là cái đồng hồ đã đến. Đó là ám hiệu của chúng ta về sự ra đời của đứa bé.
Và một vài ngày sau đó chị vợ đã sinh một cháu bé nhưng nó lại là con gái. Ông bố liền nghĩ: "Nếu mà nói cho nó biết là cái đồng hồ chưa đến, nó sẽ hiểu lầm và nghĩ rằng có điều gì đã xảy ra cho đứa bé và sẽ chạy đến đây ngay".
Thế là ông ta liền gọi cho văn phòng người con trai và để lại lời nhắn: "Cái đồng hồ vừa đến nhưng quả lắc bị thất lạc.
Cách từ chối lịch sự
Mỗi nhà văn đều từng có lần nhận những lời từ chối đăng tác phẩm của mình từ các biên tập viên hay nhà xuất bản, thậm chí đa số bị nhận quá nhiều lần.
Nhưng lời từ chối sau đây có lẽ là "sư phụ của những lời từ chối":
"Chúng đã đọc được bản thảo của ngài với niềm hạnh phúc vô biên. Nếu chúng tôi cho xuất bản bài viết của ngài thì chúng tôi sẽ không thể xuất bản bất cứ một tác phẩm nào có chất lượng thấp hơn. Và cũng không thể tưởng tượng được rằng, trong vòng một nghìn năm nữa sẽ có tác phẩm nào hay bằng như thế. Vì thế, chúng tôi, với sự tiếc nuối vô cùng, buộc phải gửi trả lại tác phẩm siêu phàm của ngài; xin ngài vạn lần bỏ qua cho sự thiển cận và nhút nhát của chúng tôi".