Tây du ký chế: Hồi 2 Thâu nhận Ngựa bạch
02-11-2016
Nào ngờ lúc quay lại đã chẳng thấy con ngựa của Đường Tam Tạng đâu.
Đường Tam Tạng túm cổ Thổ Địa kêu lên:
- Con ngựa của ta đâu? Mau trả lại đây.
- Ông có mua vé thăm quan đâu, lại còn không mua vé trông ngựa, không đóng phí mà đòi tôi có trách nhiệm phải đền ông chứ?
Tôn Ngộ Không cười khẩy:
- Thôi bỏ đi, sư phụ để cho con.
Nói rồi Tôn Ngộ Không hóa ra một con Dylan mới cáu:
- Sư phụ chơi con này được chứ?
- Ta không có bằng lái xe.
Tôn Ngộ Không nghe vậy lại biến ra một con Mercedes:
- Con này thì sao? Rất hợp với dáng thầy:
- Đã nói không có bằng lái xe mà lị.
Tôn Ngộ Không bĩu môi:
- Sư phụ nhà quê khủng khiếp.
Nói rồi Ngộ Không vọt lên trên cao, chợt thấy một con rồng đang bay lượn thì vội vàng bay tới túm lấy râu nó giáng cho mấy đấm:
- Có phải mi ăn cắp ngựa của chúng ta không?
Con rồng kêu lên oai oái:
- Đại ca tha cho em, tha cho em, em chỉ vì đói quá thôi.
- Thế mi là ai?
- Em vốn là thái tử của Long Vương, cãi nhau với phụ vương nên quyết định bỏ nhà đi Thiên Trúc chơi, nào ngờ giữa đường đánh bạc hết tiền, đói quá làm liều, đành phải chén con ngựa của đại ca thôi.
- Hóa ra là bỏ nhà đi bụi đời. - Tôn Ngộ Không cười khẩy - mi ăn ngựa sống mà không sợ H5N1 à?
Con rồng cười phá lên:
- Đại ca vừa ở trên Sao Hỏa xuống hay sao mà không biết H5N1 là virus cúm gà chỉ ăn gà mới nhiễm thôi.
Tôn Ngộ Không quê độ gắt:
- Tao biết thừa, chỉ thử mày đấy thôi. Giờ ngựa tao mày chén hết rồi, tính bồi thường thế nào?
- Tiền em hết rồi, đại ca xem có đồ gì cứ lột tạm.
- Thôi khỏi, chú mày vừa đánh bạc cháy túi còn qué gì nữa cho tao lột chứ, hay mày biến thành ngựa cho thầy tao cưỡi nhớ.
- Ngựa đực hay ngựa cái hả đại ca?
- Thế mày là đàn ông hay đàn bà? - Tôn Ngộ Không quát tướng lên rôi giơ gậy toan bổ xuống.
Tiểu Bạch Long thấy vậy hoảng hồn vội hóa thành con ngựa trắng nói:
- Em đùa thôi mà đại ca, cẩn thận nóng quá đứt mạch máu não đấy.
Thấy Tôn Ngộ Không dẫn Tiểu Bạch Long về, Đường Tam Tạng mừng lắm nói:
- Thằng thế mà khá, chớp mắt đã tìm được ngựa rồi.
Rồi ông cúi xuống nói nhỏ:
- Này có phải con chôm chỉa ở đâu thế?
- Yên tâm đi sư phụ, sư phụ có cưỡi từ giờ đến Tây Thiên cũng chẳng ai bắt sư phụ đâu.
- Nếu người ta bắt thì ngươi phải chịu trách nhiệm đấy nhé.
Tây Du Ký Chế: Tây Du Ký thời Internet
Sau khi trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn.
Thầy trò Đường Tăng cũng đến được đất Phật để thỉnh Kinh. Mấy anh em hồ hởi vào gặp Như Lai. Như Lai:
- Các chú có mang theo USB không đấy?
- Đường Tăng: sặc…
- Như Lai: Thế ổ cứng di động thì sao?
- Đường Tăng:…
- Như Lai: Thôi điện thoại cũng được
- Đường Tăng: Bọn em toàn dùng Nokia 1100
- Như Lai:…Thôi các chú về đi anh gửi qua Skype cho.
Quay mặt đi Đường Tăng lẩm bẩm: Biết thế này bố đến tận đây làm gì…
Tiếng Như Lai vọng theo: Non và xanh lắm. Chú tưởng add nick anh dễ lắm sao???
Tây Du Ký Chế:Hồi 5 Thi tài.
Hổ lực đại tiên nói:
- Chúng tôi một tiếng trống kéo mây, hai tiếng trống gió nổi, ba tiếng sấm sét, bốn tiếng mưa rơi.
- Xời,chẳng model tí nào. – Tôn Ngộ Không cười.
- Im miệng để ta làm đã.
Nhưng kỳ lạ thay, bọn họ làm thế nào cũng chẳng có bất cứ hiệu ứng gì, thậm chí một gợn mây cũng không có.
Trư Bát Giới hỏi:
- Sao thế sư huynh?
- Ta đã chôm hết dụng cụ của bọn làm mưa rồi, hê hê, có làm phép đến sáng mai cũng chẳng xi nhê gì đâu.
- Đại sư huynh cáo thật.
Hồi lâu, Tôn Ngộ Không nói:
- Đến lượt ta rồi phải không?
Bốn thầy trò lên điện.
Tôn Ngộ Không lấy từ trong bọc ra một cái kèn, một cây đàn ghi ta điện, một bộ trống, một bộ micro nói:
- Chúng tôi làm mưa đây.
Hổ Lực đại tiên nói:
- Mi định biểu diễn tạp kĩ ở đây chắc?
- Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe nhé – Tôn Ngộ Không cười khẩy – cây kèn này sẽ thổi gió, ghi ta điện sẽ kéo mây, trống sẽ đánh sấm sét, còn micro sẽ tạo mưa.
Cả bọn cười hô hố, Tôn Ngộ Không mặc kệ phân công:
- Sư phụ chơi bộ trống, Bát Giới, mi thổi kèn, Sa Tăng, gẩy ghita điện cho ta.
Tôn Ngộ Không bước ra nói vào micro:
- Hét loạn xạ ngậu lên thì chẳng có ý nghĩa gì cả, ban nhạc 4 thầy trò của chúng tôi xin trình bày tác phẩm Ni Ai Wo Xiang Shui, bà con cô bác thể thưởng thức trong lúc chờ trời mưa.
wo shen me dou mei you
zhi shi you yi dian chao
ru guo ni gan dao ji mo
wo dai gei ni re nao
wei ni rao yi rao
mei you shen me da bu liao
que ke yi rang ni wei xiao
qi shi wo hen fan nao
zhi shi ni kan bu dao
ru guo wo ye bu kai xin
pa ni zhuan shen jiu tao
ai shang yi ge ren
yi ding yao rang ta xiang xin
zhe shi jie duo mo mei hao
dui mei ge ren
dou shuo hai hao
wo de xin wo de qing ni bu xu yao ming liao
zhi yao wo dui ni hao zhe yang de wen rou ni yao bu yao
qi shi ni ai wo xiang
sheiban yan shen me jiao se wo dou hui
kuai bu kuai le wo wu suo
weiwei le ni kai xin wo wang ji le lei bu lei
qi shi ni ai wo xiang
sheiren he de biao qing wo dou neng gei
WOO zai ni shen shang xue hui liu
yan leiqi shi wo hen fan nao
zhi shi ni kan bu dao
ru guo wo ye bu
kai xinpa ni zhuan shen jiu tao
ai shang yi ge ren
yi ding yao rang ta
xiang xinzhe shi jie duo mo mei hao
dui mei ge ren dou shuo hai
haowo de xin wo de qing ni bu xu yao ming liao
zhi yao wo dui ni hao zhe
yang de wen rou ni yao bu yao
qi shi ni ai wo xiang shei
ban yan shen me
jiao se wo dou hui
kuai bu kuai le wo wu suo wei
wei le ni kai xin wo wang
ji le lei bu lei
qi shi ni ai wo xiang shei
ren he de biao qing wo dou
neng geiWOO zai ni shen shang xue hui liu yan lei
Anh chẳng có điều gì
cả Chỉ có một chút nghịch ngợm ngợm
Nếu như em cảm thấy cô đơn
Anh sẽ mang đến cho em sự nồng nhiệt
Quanh quẩn bên em
Chẳng có điều gì to tát cả cả
Chỉ cần nhìn thấy em mỉm cười nhiều hơn
Thực ra lòng anh rất buồn
Chỉ có điều em không nhìn thấy
Nếu như anh cũng thấy không vui
Chỉ sợ em quay lưng bỏ đi mất
Yêu một người
Nhất định phải để người đó tin rằng
Thế giới này rất đẹp
ĐỐi với mọi người đếu nói rằng khá tốt
Em chẳng cần hiểu lòng anh,hiểu tình cảm của anh
Chỉ cần anh đối xử tốt với em
Sự dịu dàng đó em có cảm nhận hay không
Thực ra em yêu anh giống ai?
Vai diễn nào anh cũng có thể diễn được
Vui vẻ hay không đối với anh không quan trọng
Chỉ cần em cảm thấy vui lòng anh có thể quen đi hết mệt mỏi
Thực ra em yêu anh giống ai
Em muốn anh biểu lộ thế nào cũng được
woo Anh đọc được từ con người em cách rơi lệ.
Tôn Ngộ Không vừa hát xong, mọi người ở đó đều vỗ tay nồng nhiệt, trời cũng bắt đầu mưa to, nhưng bọn họ vẫn rào thét nhiệt tình:
- Tôn Ngộ Không i love you.
- Tôn Ngộ Không cho em xin chữ kí.
- Tôn Ngộ Không muôn năm.
Đã có mấy fan nữ quá khích cầm lấy hoa vượt qua vệ sĩ chạy lên sân khấu, hôn chùn chụt lên má Tôn Ngộ Không khiến ngài la oái oái.
Bọn Hổ Lực Đại Tiên tức ra mặt, bèn nói:
- Ta thách đấu tiếp.
- Ok chơi thì chơi – Tôn Ngộ Không cười.
Các fan vỗ tay rào rào.
Nhà vua nói:
- Cố lên đạo sĩ.
Vừa lúc đó, hoàng hậu nhéo tai ngài:
- Phải cổ vũ cho Ngộ Không chứ.
- Ơ … ơ… buông tai trẫm ra, ừ thì Ngộ Không cố lên, hic đau quá hoàng hậu ơi.
- Thi gì đây? Tôn Ngộ Không hỏi
- Thi ăn.
- Để cho đệ – Trư Bát Giới nghe thi ăn chạy vụt ra.
Lúc đó, Hổ Lực Đại Tiên cầm bánh xe ô tô ăn ngon lành.
- Mi thi nữa không ? – Tôn Ngộ Không hỏi Bát Giới./
- Tất nhiên là không, đệ làm sao sánh với huynh – Trư Bát Giới cười hi hì.
Tôn Ngộ Không cười nhạt rồi gặm luôn cả nóc chiếc xe ấy.
Hổ Lực Đại Tiên cả kinh, vội vàng nhai luôn chiếc cột, nhưng lúc y quay
sang thì đã thấy Tôn Ngộ Không đang nướng con sư tử đá rồi chén ngon lành.
Hổ lực đại tiên kêu lên:
- Tức nổ mắt nè trời ơi.
Tôn Ngộ Không cười:
- Nổ mắt hả, thế thì thi ăn mắt luôn.
Nói rồi tự gõ một cái vào gáy, nhai luôn con mắt vừa rơi ra.
Hổ Lực Đại tiên tức khí, gõ mạnh một cái vào gáy thì lăn đùng ra, biến thành một con hổ to tướng.
Tôn Ngộ Không cười ha hả:
- Thế là có cao hổ cốt nguyên chất đem bán rồi.
Trư Bát Giới, Sa Tăng cũng nhân cơ hội đó, túm luôn lấy hai tên còn lại bắt chúng phải hiện nguyên hình.
Tây Du Ký Chế: Hồi 8 Họ hàng Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nhún nhảy phía trước, nói:
- Bát Giới, mi đi hái thức ăn đi.
- Sao lại là đệ? Sa Tăng thì sao?
- Nó bận gánh đồ.
- Còn huynh?
- Tao ở lại chăm sóc sư phụ. Hay mày định bắt Tiểu Bạch Long hoặc sư phụ đi? Thôi đi đi, phân công lao động rõ ràng rồi.
Trư Bát Giới vừa đi vừa làu bàu.
Đi ba bước, chửi sư huynh, đi bảy bước, nhiếc sư phụ, thêm một lúc nữa thì nằm ngủ thẳng cẳng.
No bụng, đã mắt, y thủng thẳng đứng dậy đi về.
Về đến nơi đã thấy Tôn Ngộ Không cười khì khì:
- Ngủ ngon nhỉ.
- Gì thế? Định gắp lửa bỏ tay người hử? Ai ngủ? Có huynh ngủ thì có.
- Thôi đi mày ơi, mày vừa đi vừa chửi y như Chí Phèo, hết chửi sư huynh rồi chửi sư phụ, hô hố, sau lại còn ngáy phì phì nữa chứ.
- Bốc phét vừa thôi huynh, huynh có gì làm bằng chứng?
- Chuyện vặt, xem đây này.
Dứt lời, Tôn Ngộ Không móc ra chiếc máy quay phim kĩ thuật số, Trư Bát Giới tái mặt:
- Huynh, huynh quay lúc nào thế?
- Kể về biến phép đại ca mày đứng thứ nhì không ai dám đứng thứ nhất em ơi, anh mày biến thành một con ruồi bám theo mày đấy chứ
- Đồ ruồi hôi – Trư Bát Giới làu bàu.
- Khôn hồn đi thêm lần nữa, không thì tao úynh cho một trận bây giờ.
Trư Bát Giới đi được một lúc, gặp một con ong, y cúi chào:
- Chào sư huynh.
Gặp một cây dừa:
- Sư huynh, đệ không dám nữa.
Gặp một tảng đá lớn:
- Đệ đang đi đấy nhớ sư huynh.
Gặp hai tên tiểu yêu:
- Sư huynh biến làm hai người cơ à?
Hai con tiểu yêu trói nghiến y lại, y vẫn há hốc mồm:
- Sao huynh trói đệ thế? Đệ có lười đâu?
* * *
Chờ mãi không thấy Trư Bát Giới quay về, Tôn Ngộ Không sốt ruột:
- Con heo mập thiệt mạng tiệt, không biết đi đâu rồi.
Đường Tam Tạng ôn tồn nhắc:
- Ngộ Không, đừng chửi bậy giữa đường, sai dịch mà biết phạt chết.
- Kệ xác nó, thôi chúng ta lên đường.
Đi được một lúc, chợt thấy một ông lão ôm chân rên rỉ bên đường.
- Help me. – ông lão thều thào.
- Lão già này sính ngoại quá – Tôn Ngộ Không phì cười – kệ xác lão đi.
- Cứu tôi với. – ông lão lại nói.
- Đang bận lên đường – Đường Tam Tạng nói – cứ mặc kệ ông ấy.
- Ai đó cõng tôi, tôi trả 100 lượng bạc.
Đường Tam Tạng vừa nghe nói lập tức vỗ vai Tôn Ngộ Không:
- Không thể thấy chết không cứu.
Tôn Ngộ Không làu bàu:
- Vừa nghe thấy hơi tiền là mắt sáng rực, giọng thay đổi 180 độ.
Đường Tam Tạng nhẩy xuống ngõ ý cho ông lão mượn ngựa.
- Lão đau chân, không cưỡi ngựa được.
Đường Tam Tạng nói:
- Vậy thì để Ngộ Không cõng lão vậy.
- Con á? Còn khuya nhá.
- Cõng không thì bảo? Không ta lại niệm chú bây giờ?
- Từ từ đã, rồi sẽ cõng. – Tôn Ngộ Không nói – nhớ chia tiền cho con với.
- Ok, không thiếu phần của mi đâu.
Nào ngờ, Tôn Ngộ Không vừa cõng ba bước đã cảm thấy mình đang cõng cả một quả núi, vừa quay lưng nhìn lên thì ông lão đã biến
thành Kim Giác đại vương, xách cổ Đường Tam Tạng và Sa Tăng bay lên cao, còn trên lưng mình là nguyên tòa tháp Ép Phen cao ngất ngưởng.
Tôn Ngộ Không kêu lên:
- Sa Tăng, sao mày để nó bắt dễ thế?
- Mọi khi em thấy đánh nhau đại sư huynh ra tay trước mới đến lượt bọn em, giờ đại sư huynh chưa ra tay sao em dám?
- Khốn nạn, quan liêu đến thế là cùng.
- Từ từ ở đó nhé, bye bye. - Kim Giác đại vương cười lớn rồi bay vọt mất.
Đến lúc Tôn Ngộ Không thoát được tòa tháp đó, bóng dáng hắn đã mất dạng tận nơi nào.
Hoảng hồn hoảng vía, Tôn Ngộ Không lập tức gọi Thổ Địa lên hỏi:
- Ông có biết ai bắt cóc sư phụ ta không?
- Không biết.
- Làm ăn tắc trách thế hả? Có biết tội gì không?
- Sorry đại thánh, cũng vì mấy hôm nay cơ quan chúng tôi họp giao ban, sổ sách chưa chuyển kịp đến.
- Ta còn lạ gì nữa? Chắc chắn các ông nhậu nhẹt đến độ quên cả sổ sách chứ gì?
- Sao đại thánh biết? – Thổ Địa tròn mắt
- Lúc trước trên Thiên Đình ta cũng thế.-Tôn Ngộ Không buột miệng rồi mặt đỏ phừng phừng quát – Hừ, lằng nhằng, mau tìm thông tin cho ta xem.
- Chờ lát, để tôi lên internet lấy tin xem.
Thổ địa móc laptop ra gõ gõ một hồi rồi nói:
- Vùng này có 2 con yêu quái, Ngân Giác và Kim Giác, phép thuật thì thường thôi, quan trọng là có một chiếc hồ lô cực kỳ lợi hại, hễ gọi tên người ta thì sẽ bị hút vào bình.
- OK nhớ rồi, cám ơn nhớ, lần sau ta sẽ bo cho lão.
* *
*
Tôn Ngộ Không bay một lèo đến cửa động quát tháo ầm ĩ, quả nhiên hai con yêu tinh cầm chiếc bình chạy ra.
- Thì ra là mày hả con khỉ khô?
Tôn Ngộ Không tức lắm nhưng cố nhịn cười hề hề:
- Ta không phải Tôn Ngộ Không.
- Thế mày là thằng nào? Hừ, định lừa anh mày chắc?
- Ta là Không Ngộ Tôn.
- Xời ơi, lừa ai hả em?
- Thật đấy chứ, có giấy chứng minh nhân dân đây này.
- Đâu? – Ngân Giác lại gần rồi đưa mắt nhìn vào tờ giấy Ngộ Không biến ra rồi gật gù – ừ nhỉ, không phải Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không chỉ chờ có vậy lập tức đấm mạnh vào mắt hắn.
- Cho mày chừa tội ngu.
Ngân Giác giận lắm quát lớn rồi xông vào đánh túi bụi.
Kim giác bên ngòai thấy không ổn, lập tức mở nút hồ lô nói:
- Ngộ không Tôn.
Tôn Ngộ Không nhủ thầm:
“Ngộ Không Tôn chỉ là nickname, cho mày gọi đến sáng mai”
Bèn trả lời:
- Sếp đây.
Nào ngờ chiếc bình hút một mạch thẳng vào bên trong.
Bị rơi vào trong, Tôn Ngộ Không giật mình, bên dưới toàn axit đậm đặc bèn biến thành một con ruồi bay vo ve trên không trung.
- Bỏ xừ, rơi xuống dưới này không chết cũng thành tật.
Rồi ngài nhổ một cọng lông thả xuống dưới, biến thành một Tôn Ngộ Không giả bị tan một nửa người.
Tôn Ngộ Không hét lớn:
- Tan rồi, đau quá, mất nửa người rồi.
Hai con yêu tinh cả mừng, vội vàng mở nắp ra, Tôn Ngộ Không chỉ chờ có vậy, lập tức bay vọt ra ngoài.
Đi ra, ngài hóa thành hàng ngàn hồ lô ném thẳng vào chỗ Kim Giác và Ngân Giác.
Ngân Giác nói:
- Đại ca ơi, hình như đệ say rồi thì phải, sao nhiều hồ lô thế?
- Ừ, hình như tao cũng thế? Úi giời, sao nhiều thế?
- Hàng giả dạo này nhiều quá. Chết cha, biết đâu là hồ lô thật bây giờ?
- Yên chí đi, hồ lô của chúng ta có tem bảo hành đàng hoàng.
Nào ngờ kiểm tra lại, thấy hồ lô nào cũng có tem bảo hành.
Ngân giác nói:
- Hay chúng ta thử từng cái một.
Nói rồi hắn mở một hồ lô nói:
- Kim giác.
Kim giác nghe vậy nhào tới đấm mạnh vào Ngân giác:
- Thằng đầu đất, mày định hại tao chắc? Ngu thế?
Ngân giác bị đánh đau đá trả:
- Thế ông có cách gì hay?
Trong lúc cả hai đánh đấm túi bụi, Ngộ Không bước tới nhặt hô lô lên nói:
- Hai vị đại vương ơi.
Hai tên đang đánh nhau thấy Ngộ Không gọi đồng loạt quay lại:
- Cái gì?
Chiếc hồ lô khởi động hút cả 2 vào.
Vừa vào đến miệng bình, Ngân Giác lấy thân bịt miệng bình lại, nói:
- Huynh chạy đi.
Kim Giác cố xua Ngân Giác ra nói:
- Để ta hy sinh, mi đi đi.
Thấy hai anh em nhường nhau, Tôn Ngộ Không ngứa mắt ấn cả hai vào nói:
- Cả 2 vào cho công bằng, đỡ phải nhường.
Hút được cả 2, Tôn Ngộ Không sung sướng chạy đi tìm Đường Tam Tạng:
- Sư phụ ơi, bắt được bọn nó rồi.
Đường Tam Tạng mừng rỡ:
- Thế à?
Nào ngờ chiếc hồ lô vẫn còn mở nắp, Đường Tam Tạng lập tức bị hút về phía trong.
Tôn Ngộ Không kêu khổ:
- Bỏ xừ rồi.
Không còn cách nào khác, đành lấy búa đập vỡ chiếc bình ra.
Thoát ra ngoài, Đường Tam Tạng ôn tồn nói với Kim giác, Ngân Giác:
- Thấy huynh đệ hai ngươi tình thâm, ta tha cho các ngươi lần này.
- Đa tạ thánh tăng – cả 2 anh em nói.
- Có điều phải xì ít tiền chứ? – Đường Tam Tạng nháy mắt – đa tạ xuông thế à?
- Bọn tôi làm gì có tiền. – Kim Giác kêu lên.
- Định xù hả? – Đường Tam Tạng quát – Ngộ Không, hút bọn nó cho ta.
Tôn Ngộ Không cười khổ:
- Làm gì còn bình nữa mà hút?