Truyện 51
11-03-2015 admin
Lại nói về A còng (em của A đẩu...).
Lưu Bị xuất thân hàn vi, nhờ may mắn chạy đúng cửa mà lên được chức Bệ Hạ. Không muốn con cái ngu dốt như mình nên Lưu Bị luôn bắt các con là A Đẩu và A Còng học, học nữa, học mãi.... đúp, học lại...
A Đẩu vốn chỉ thích vẽ và chơi nên rất lười học, tôn chỉ của A Đẩu: chơi là việc nhỏ, học là việc lớn... không làm được việc nhỏ thì sao làm được việc lớn.
Chỉ có A Còng là ham học, Lưu Bị khoái lắm bèn mời hẳn Điêu Thuyền về dạy (???)
Điêu Thuyền được đi dạy học thì khoái lắm bèn mặc áo body có bông hồng trên ngực áo cho ra dáng cô nuôi dạy hổ...!!!
Bước vào lớp, thấy A Còng và các bạn cứ nhìn chòng chọc vào bông hồng trên ngực áo thì Điêu Thuyền khoái lắm bèn hỏi: cô đố các em, hoa hồng sống bằng gì???
A Còng nhanh nhảu xung phong: Thưa cô, hoa hồng sống bằng sữa ạ!!!
Điêu Thuyền mắt chữ A mồm chữ O đỏ mặt hét to: Láo! GO Out (tạm dịch là chim cút)
Lúc sau Khổng Minh đi qua thấy A Còng đang đứng ngoài bèn hỏi đầu đuôi sự tình rồi nói: Trời, thiếu chủ thông minh y như bố... hoa hông sống = phân và nước tiểu cơ mà.
A Còng gãi đầu gãi tai lầm bầm: Ta đâu có biết rễ nó dài đến thế !!!
Truyện 52
Lại nói về Điêu Thuyền.
Điêu Thuyền được trời phú cho gương mặt xinh đẹp nên Thuyền không chịu học hành gì cả suốt ngày đàn ca, lắc giật... Thuyền luôn nghĩ cần quái gì học kiểu gì chả lấy Việt Kiều chỉ có ăn với đẻ (???)
Một hôm đi chơi về Điêu Thuyền kể chuyện cho Vương Doãn: Bố ơi hôm nay con kiếm được 10 lạng bạc.
Vương Doãn: Hả, đừng nói với tao mày đi làm hàng đấy nhé.
Điêu Thuyền: Bậy nào, Thằng Lữ Bố nó đố con trèo lên cây, mỗi lần trèo được nó cho con 1 lạng bạc.
Vương Doãn: Trời... mày bị nó lừa rồi con, nó làm thế để nhìn underwhere của mày đấy đồ ngu!!!
Điêu Thuyền: hihi, con đâu có ngu như bố... thế nên hôm nay con đâu có mặc underwhere
Vương Doãn: ặc ặc xỉu.............................
Truyện 53
Lại nói về A Đẩu.
Lưu Bị sinh được quý tử thì quý hơn vàng... thoi. Quyết cho con ăn học nên người để về sau kế nghiệp cha. Lưu Bị không tiếc gì miễn cho con thông minh nên người, từ enfamama đến thuốc lú không một loại nào mà Lưu Bị không cho con uống để kích thích trí thông minh. Lưu Bị tâm niệm: dù không thành công cũng thành phân, nhầm thành nhân. Thầy khôn mới có trò giỏi, không ai có thể dạy nổi cục vàng của Lưu Bị trừ Khổng Minh.
Khổng Minh từ trước nay chỉ biết ăn dỗ trẻ con chứ dạy học thì thật là pó tay. Nhưng nếu từ chối thì lại về quê chăn lợn. Khổng Minh không biết dạy cái gì bèn hỏi bừa.
Khổng Minh: A Đẩu, con hãy đặt 1 câu 1 về ta xem nào.
A Đẩu: Dạ, Thầy thông minh hơn con lợn ạ!
Khổng Minh tái mặt nhưng vẫn cố cười và nghĩ: mẹ, thôi thằng ngu này hay đua ngựa trái phép hỏi nó về ngựa vậy!
Khổng Minh: A Đẩu, ngựa phi nhanh gọi là gì ???
A Đẩu: Dạ, nước đại ạ!
Khổng Minh hài lòng lắm hỏi tiếp: thế phi chậm???
A Đẩu: Dạ, nước.... tiểu ạ!!
Khổng Minh: ặc ặc, thông minh quá, con thông minh như cha con!!! tiện thể đặt 1 câu về phép so sánh luôn cho ta xem???
A Đẩu được khen thì sướng lắm nhanh nhảu đọc 1 hơi: Thời tiết hôm nay xấu như con gấu, lớp học hôm nay buồn như con chuồn chuồn, bài tập hôm nay chán như con gián, thầy giáo ngu như con lu lu.
Đến nước này thì lão Khổng không nhịn được nữa thét lên: Thôi, thế mà cũng đòi đi học, mày đúng là thần kinh dẫm phải đinh, dở hơi biết bơi, chim cút sang ju-ven-tút ngay!!!!
Truyện 54
Lại nói về Lưu Bị.
Trận Xích Bích, nhờ mưu kế của 2 quân sư Chu Du và Khổng Minh. Lưu Bị và Tôn Quyền đánh cho quân Tào tan tác, chạy mất cả dép. Lưu Bị đích thân truy kích quân Tào, Lưu Bị mặc dù 1 vs 1 thua cả thằng trẻ con nhưng tài cắn trộm, móc lốp thì không có khách. Thoáng thấy bóng Hứa Chử với cái mô tơ ở đít đang lao vào rừng, Bị liền đơn thương độc mã cầm cung rượt theo.
Lưu Bị nghĩ: đánh tay đôi thì nó hắt hơi mình đã vãi ra quần nhưng với tài bắn cung của ta thì nó chưa lao vào đã chết, thịt được thằng trâu điên này thì danh tiếng của ta nổi như cồn, còn ai dám nói ta ăn hại nữa.
Lò dò tìm kiếm, Lưu Bị bỗng thấy Chử đang anh hùng núp trên 1 cái cây.
Lưu Bị giương cung và quát: Thằng Chử mày xuống đây không tao bắn !!
Chử sợ lắm rơi xuống cái bịch, Lưu Bị càng được dịp củ hành: ngồi sát gốc cây không tao bắn!!
Chử nghe theo như con cún, Bị càng to còi: Chử, mày ị đi không tao bắn !!
Chử vốn gạn dạ nên nghe Lưu Bị dọa bèn ị ngay (???)
Bị càng lấn tới: Chử, mày bốc ăn đi không tao bắn.
Chử: Không, mày đi mà ăn (??)
Bị: không ăn tao bắn đó!!
Nhục quá không chịu nổi Chử nhắm mắt hét lên: Thôi mày bắn đi!!tao thà chết chứ không chịu hi sinh..
Bị giương mạnh bỗng nhiên cung gẫy cái rụp.....Chử đang nhắm mắt chờ chết thì nghe Lưu Bị nói: Hứa......hứa.......hứ...a.....Chử....chử ....ch...ử!!!
Chử: gì??????????????
Lưu Bị: ĐĐĐ...Để..ể..ể...ttt...ta...tao...ăn... cho..