Cầm tinh con chó
06-09-2018
Có một người được mời đi ăn cỗ. Chủ nhà vừa mới nói câu "xin mời" xong, anh ta liền uống luôn mồm gắp luôn tay, ăn không biết chừng. Người ngồi cùng mâm hỏi:
– Anh cầm tinh con gì nhỉ?
Anh ta trả lời:
– Tôi tuổi Tuất cầm tinh con chó.
Người ngồi cùng mâm nói:
– May quá, anh tuổi chó chứ nếu là tuổi Hổ thì có lẽ ăn thịt cả tôi mất.
Chết là rất sướng
Có một ông lão bệnh nặng sắp chết nhưng ông rất sợ. Một người bạn tới thăm, ông liền than thở:
– Tôi chắc chết mất. Không biết chết có sướng không?
– Dĩ nhiên là sướng rồi.
– Sao ông biết?
– Nếu sau khi chết mà không sướng, người ta chết sẽ đều trốn về cả chứ. Đàng này chẳng thấy một người chết nào về cả, đủ biết chết là sướng rồi!
Có nhẽ đâu thế
Hai anh bạn chơi với nhau rất thân, nhưng hay bắt bẻ nhau. Khi anh nọ nói câu gì, thì anh kia bảo "Có nhẽ đâu thế!".
Một hôm, hai anh bàn với nhau rằng:
– Từ rày hai chúng ta phải chừa cái thói ấy đi. Ðứa nào còn nói "Có nhẽ đâu thế", thì phải chịu phạt hai quan tiền và hai đấu gạo.
Hôm sau, anh kia gặp anh nọ, liền bảo:
– Ðêm qua, nhà tôi mất trộm…
Anh nọ hỏi:
– Mất những gì?
Anh kia trả lời:
– Mất cái giếng đằng sau vườn.
Anh nọ gân cổ lên, nói :
– Có nhẽ đâu thế !
Anh kia thích chí:
– Ðấy nhé ! Lại nói rồi đấy nhé ! Mai tôi sang nhà lấy tiền lấy gạo đấy !
Anh nọ tức lắm, về nhà thuật chuyện cho vợ nghe. Vợ bảo:
– Không lo, mai cứ giả chết, lấy giấy phủ lên mặt, anh ấy sang đã có tôi đối đáp cho.
Hôm sau, anh kia sang, vừa bước vào cửa đã nghe tiếng khóc. Vào giữa nhà thì thấy bạn mình nằm sóng sượt trên giường, chị vợ rũ rượi ngồi cạnh, giọt ngắn giọt dài.
Anh kia liền hỏi dồn:
– Anh làm sao thế ? Anh làm sao thế ?
Vợ anh nọ vừa khóc vừa nói:
– Nhà tôi chết rồi anh ơi ! Hôm qua không biết đi đâu về, vừa bước vào đến sân thì bị con vịt đá một cái chết tươi.
Anh kia buột miệng bảo:
– Có nhẽ đâu thế !
Anh nọ nhổm phắt dậy:
– Ðấy nhé ! Lại nói rồi đấy nhé ! Còn đòi lấy tiền lấy gạo nữa hay thôi?
Băm lăm hạn nặng
Có một gã lý trưởng nhà giàu, ỷ thế Tây đồn hà hiếp nhân dân, nên ai cũng oán ghét. Có một lần không rõ vì lý do gì mà hắn bị Tây đánh cho què chân phải đi khập khiễng.
Hắn gặp một ông, ông này hỏi:
– Thầy lý sao coi bộ không được bình thường.
Hắn đáp qua quýt:
– Trước có bị phong.
– Thưa, thầy lý năm nay xuân thu bao nhiêu ạ?
– Băm lăm.
– Dạ, thế thì hạn nặng.
Lý trưởng sừng sộ:
– Anh nhằm vào sách vở nào mà dám nói thế?
Ông nọ thản nhiên đáp:
– Dạ, dân chúng tôi không biết sách vở nhưng căn cứ vào lời chim nói chuyện nên tin như vậy.
Lý trưởng nghe lạ liền đấu dịu hỏi:
– Chim nói ra sao?
– Dạ, xin kể thầy nghe. Có con ác là bám vào đít trâu để kiếm ăn. Ác là thấy con vẹt trong háng trâu, rúc vào mổ, bị chân trâu kẹp ra không được. May lúc đó có con cà cưỡng bày cho "Thò chân ra cọ", "Thò chân ra cọ", ác là liền lấy chân cào làm trâu non ngứa rẩy chân mới chui ra được, chim chích choè tới ỏi ác là:
– "Bác năm nay xuân thu mấy ạ".
Ác là trả lời:
– "Băm lăm, hạn nặng; băm lăm, hạn nặng".
Lý trưởng biết ông nọ chưởi mình liền bỏ đi chứ không có cớ làm gì được.
Trước
Tiếp theo