Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

06-09-2018

Có một ông lão bệnh nặng sắp chết nhưng ông rất sợ. Một người bạn tới thăm, ông liền than thở: – Tôi chắc chết mất. Không biết chết có sướng không? – Dĩ nhiên là sướng rồi. – Sao ông biết? – Nếu sau khi chết mà không sướng, người ta chết sẽ đều trốn về cả chứ. Đàng này chẳng thấy một người chết nào về cả, đủ biết chết là sướng rồi!
Hai anh bạn chơi với nhau rất thân, nhưng hay bắt bẻ nhau. Khi anh nọ nói câu gì, thì anh kia bảo "Có nhẽ đâu thế!". Một hôm, hai anh bàn với nhau rằng: – Từ rày hai chúng ta phải chừa cái thói ấy đi. Ðứa nào còn nói "Có nhẽ đâu thế", thì phải chịu phạt hai quan tiền và hai đấu gạo. Hôm sau, anh kia gặp anh nọ, liền bảo: – Ðêm qua, nhà tôi mất trộm… Anh nọ hỏi: – Mất những gì? Anh kia trả lời: – Mất cái giếng đằng sau vườn. Anh nọ gân cổ lên, nói : – Có nhẽ đâu thế ! Anh kia thích chí: – Ðấy nhé ! Lại nói rồi đấy nhé ! Mai tôi sang nhà lấy tiền lấy gạo đấy ! Anh nọ tức lắm, về nhà thuật chuyện cho vợ nghe. Vợ bảo: – Không lo, mai cứ giả chết, lấy giấy phủ lên mặt, anh ấy sang đã có tôi đối đáp cho. Hôm sau, anh kia sang, vừa bước vào cửa đã nghe tiếng khóc. Vào giữa nhà thì thấy bạn mình nằm sóng sượt trên giường, chị vợ rũ rượi ngồi cạnh, giọt ngắn giọt dài. Anh kia liền hỏi dồn: – Anh làm sao thế ? Anh làm sao thế ? Vợ anh nọ vừa khóc vừa nói: – Nhà tôi chết rồi anh ơi ! Hôm qua không biết đi đâu về, vừa bước vào đến sân thì bị con vịt đá một cái chết tươi. Anh kia buột miệng bảo: – Có nhẽ đâu thế ! Anh nọ nhổm phắt dậy: – Ðấy nhé ! Lại nói rồi đấy nhé ! Còn đòi lấy tiền lấy gạo nữa hay thôi?
Có một gã lý trưởng nhà giàu, ỷ thế Tây đồn hà hiếp nhân dân, nên ai cũng oán ghét. Có một lần không rõ vì lý do gì mà hắn bị Tây đánh cho què chân phải đi khập khiễng. Hắn gặp một ông, ông này hỏi: – Thầy lý sao coi bộ không được bình thường. Hắn đáp qua quýt: – Trước có bị phong. – Thưa, thầy lý năm nay xuân thu bao nhiêu ạ? – Băm lăm. – Dạ, thế thì hạn nặng. Lý trưởng sừng sộ: – Anh nhằm vào sách vở nào mà dám nói thế? Ông nọ thản nhiên đáp: – Dạ, dân chúng tôi không biết sách vở nhưng căn cứ vào lời chim nói chuyện nên tin như vậy. Lý trưởng nghe lạ liền đấu dịu hỏi: – Chim nói ra sao? – Dạ, xin kể thầy nghe. Có con ác là bám vào đít trâu để kiếm ăn. Ác là thấy con vẹt trong háng trâu, rúc vào mổ, bị chân trâu kẹp ra không được. May lúc đó có con cà cưỡng bày cho "Thò chân ra cọ", "Thò chân ra cọ", ác là liền lấy chân cào làm trâu non ngứa rẩy chân mới chui ra được, chim chích choè tới ỏi ác là: – "Bác năm nay xuân thu mấy ạ". Ác là trả lời: – "Băm lăm, hạn nặng; băm lăm, hạn nặng". Lý trưởng biết ông nọ chưởi mình liền bỏ đi chứ không có cớ làm gì được.
Số là hồi nẳm, trời hạn, hạn gì đến lung bàu, đìa ao… cả xứ này khô hết trọi. Tới tháng tư, tháng năm rồi mà mây trời cứ vần vũ hoài, không chịu mưa. Nhà tui thì có cụ bị sẵn sàng hàng trăn mái nước mưa để xài. Súc vật trong nhà tui đều cho uống bằng nước mưa hết thảy. Thường ngày, tui múc ba thau nước để dưới bóng mát chỗ bụi tre xiêm trước cửa cho gà vịt uống. Bữa đó tui thấy có mấy con rồng bay qua ngó dáo dác để tìm nước làm mưa. Có một con bay sau chót, vóc dáng coi bề sề, liếc mấy thau nước, coi mòi thèm lắm, nó le lưỡi ra liếm mép. Tui định bụng bắt một con rồng mần thịt ăn chơi. Tui lấy ba sợi dây niệt trâu nối lại; một đầu cột vô bụi tre xiêm, một đầu khoanh cái vòng tròn để trên miệng thau nước. Tui thay ba thau nước mưa thật trong. Bầy rồng đảo lại vòng sau, cái con rồng bề sề thèm nước đó liền hạ xuống, thọc mỏ vô thau nước uống liền. Tui để cái vòng dầy tròn đúng vô cổ nó, rồi cầm mác chạy ra nạt: "Rồng!". Con rồng hoảng hồn bay lên. Nhưng bay sao được ! Nó càng giãy thì sợi dây niệt trâu càng siết cổ nó lại. Nó lăn lộn, đập đuôi ầm ầm, lôi bụi tre nghiêng ngả. Con rồng cái đang có chửa. Lúc đó, tui thấy sợi dây giãn ra kêu rắc rắc. Sợ đứt, tui liền nhào lại, nắm đuôi con rồng thọc mác vào bụng nó. Tui quyết lòng hạ nó, để lấy thịt nhậu một lần cho biết mà. Bị đau quá cỡ, nên con rồng nhào một cái thật mạnh, lọt ra bốn cái trứng và đứt luôn sợi dây. Nó lôi tui bay tuốt lên mây, chóng mặt quá, tui buông tay rớt xuống đất, chai chân luống sâu tới háng. Đến chừng nhổ hai chên lên được, tui lết lại chỗ bụi tre, lượm bốn trứng rồng đem vô. Trứng nào trứng nấy lớn bằng trái dừa khô vậy. Chiều bữa đó, tui luộc bốn trứng rồng chín, rồi mới chạy kêu lối xóm mời bà con để mỗi người ăn một miếng cho biết. Trứng rồng ăn có ra gì đâu, nó xảm xịt mà hôi mùi tro thấy mồ. Không tin hỏi bả thì biết!
Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Cuộc thi kì lạ (Tạo ngày: 1422670598)

2. Điếc... cả làng (Tạo ngày: 1422847981)

3. Rao làng (Tạo ngày: 1422848480)

4. Chắc chắn là thế rồi! (Tạo ngày: 1422943781)

5. Suýt Chết Vì Quả Đào (Tạo ngày: 1422988582)

6. Trả nợ anh lái đò (Tạo ngày: 1422989516)

7. Lãng tai (Tạo ngày: 1423117283)

8. Dzậy là ... sao? (Tạo ngày: 1423122806)

9. Lạnh sun...chân (Tạo ngày: 1423188451)

10. Đã bảo là điên (Tạo ngày: 1423234163)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: