Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

06-09-2018

Ngày trước, có một người rất thích uống rượu, có rượu là uống không biết chán, cho nên sinh ra nghiện nặng. Một lần, anh ta đến kinh thành làm ăn, tình cờ gặp người quen. Oái oăm là người quen này rất keo kiệt. Sau khi gặp người quen, anh nghiện rượu nêu ý kiến : – Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, hiện giờ tôi đang thèm chén rượu. Chúng ta về nhà anh chơi, có chén rượu cho tôi giải sầu thì hay quá. Người quen nói : – Nhà tôi ở cách đây xa lắm, chẳng nỡ để anh vất vả vậy. Anh nghiện nói : – Không sao, xa lắm cũng chỉ hai ba mươi lý chứ mấy. Người quen nói : – Nhà tôi chật chội không dám mời anh. Anh nghiện rượu nói : – Chẳng hề gì, chỉ cần rộng bằng cánh cửa mở là được. Người quen nói : – Tôi không chuẩn bị cốc chén uống rượu, nên không uống được. Anh nghiện rượu nói ngay : – Xem anh nói đến mức nào nào, bao năm chúng ta là tri kỷ, không có chén cũng chẳng sao, bê cả lọ tu cũng được.
Có một lần, bầy heo rừng mười một con nối đuôi nhau đi hàng một, bác Ba Phi muốn bắt cả một bầy mười một con. Bác leo lên cây tràm, bầy heo đi tới, bác chặt từng con một giữa sống lưng, lần lượt từ con đi đầu đến con thứ mười một, chỉ chặt đứt xương, chưa chặt đứt da. Đến con thứ mười một đứng lại, bác mới chặt tiếp. Cả bầy dồn cục, con nọ xô con kia, miếng da lưng đứt nốt. Thế là bác hốt cả bầy heo.
Anh nọ dốt đặc cán mai, thấy các ông già bà cả mang kính xem sách, bắt chước ra chợ hỏi mua một đôi. Vào hiệu, bảo chủ hiệu đem ra cho anh ta chọn. Anh ta đeo kính vào, lấy cuốn lịch đem theo ra xem, xem xong lại bảo chủ hiệu cho chọn đôi khác. Chủ hiệu chiều ý, chọn cho anh ta năm sáu đôi, nhưng đôi nào anh ta cũng không ưng ý. Chủ hiệu bèn chọn một đôi tốt nhất trong hiệu đưa ra. Anh ta đeo vào, lại lấy cuốn lịch ra xem, vẫn lắc đầu chê xấu. Chủ hiệu lấy làm lạ, liếc thấy anh ta cầm cuốn lịch ngược mà xem, sinh nghi, liền hỏi: – Sao đôi nào cũng chê xấu cả? Anh ta đáp: – Xấu thì bảo xấu chứ sao! Kính tốt thì tôi đã xem chữ được rồi! Chủ hiệu nói: – Hay là ông không biết chữ? Anh ta đáp: – Biết chữ thì đã không cần mua kính.
Anh kia là học trò chữ nghĩa văn vật mà nghèo phải đi vay tạm của ông nhà giàu kia hết ít chục quan tiền, tới kì hẹn không có trả, nên bị bắt tới ở xó nhà lão nhà giàu. Bữa ấy có ông nhà giàu khác quen tới thăm ông chủ nhà giàu ấy. Ngồi nói chuyện nói: "Ðây anh nhà giàu có tiếng, mà anh có vật chi quý không biết, chớ tôi, tôi có một vật thật quý". – Vật gì vậy, anh nói tôi nghe thử? – Tôi có một con gà nó thường gáy: "Giàu có kho! Giàu có kho!" Ông kia nghe vậy thì nói: "Giàu hú! Giàu hú!" Chú học trò bị bắt nợ nghe gai lỗ tai, chạy vô xen rằng: "Thưa với hai ông tôi nghèo thì nghèo, tôi cũng có một cái cối đạp quý lắm". – Quý làm sao mà kêu là quý, nói nghe thử? – Quý là hễ khi giã gạo, nhứt là khi giã lia thì nó kêu ngộ lắm. – Nó kêu làm sao? – Nó kêu: "Láo xược! Láo xược! Láo xược".
Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Vì sao nàng thi rớt thanh lịch? (Tạo ngày: 1422607708)

2. Sao chưa mời tôi ăn? (Tạo ngày: 1422848546)

3. Cứ bảo tuổi sửu có được không! (Tạo ngày: 1422943543)

4. Cuộc thi bắn cung (Tạo ngày: 1422947953)

5. Cũng thế (Tạo ngày: 1423117209)

6. Tin nổi không? (Tạo ngày: 1423122179)

7. Dzậy là ... sao? (Tạo ngày: 1423122806)

8. Lịch sự tới phút cuối cùng (Tạo ngày: 1423237113)

9. Dàn hoa lý nhà tôi cũng sắp đổ (Tạo ngày: 1423276551)

10. Trạng chết Chúa cũng băng hà (Tạo ngày: 1423282569)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: