Ông lão đánh cá và con cá vàng
03-03-2015 admin
Ngày xưa có vợ chồng ông lão làm nghề đánh cá. Một hôm ông lão đánh cá đi vào rừng săn chim bói cá. Sau đó ông tìm được con chim bói cá gần bờ sông. Chim ta vừa ăn được cá to nên nằm ngủ say. Ông lão cầm súng bắn con chim chết ngắc. Ông cầm dao mổ bụng chim và lấy ra 1 con cá to mà chim vừa ăn. Ông bỏ cá vô giỏ, vứt xác con chim đi và tiếp tục đi săn tìm những con chim bói cá khác.
Trên đường đi bỗng con cá cất tiếng van xin ông:
- Ông lão ơi thả tôi ra đi, tôi không phải con cá bình thường, mà là thái sư Trần Thủ Độ bị hóa thành cá, người ta gọi là cá độ.
Ông lão bỗng hốt hoảng:
- Ô hô! con cá biết nói. Bắt về chắc bán nhiều tiền lắm đây! ngu gì mà thả, haha!
- Thả tôi ra đi tôi sẽ cho ông 1 điều ước.
- Có chuyện đó nữa hả! điều ước à... điều ước gì đây... à! tao ước tao có 100 điều ước.
- Con lạy bố. Tưởng bố hiền lắm. Cái đó tôi không làm được.
- Hừ. ngay từ đầu tao biết mày nói phét, nếu có phép lạ thì mày ước cho mày ra khỏi đây đi. Ước cho tao làm gì?
- Ừ ha! vậy mà nghĩ không ra.
Nói xong con cá liền biến mất và nhảy xuống sông. Sau đó con cá quay lại và nói:
- Dù sao cũng cảm ơn ông đã chỉ tôi cách hay.
Rồi con cá bơi đi, ông lão thấy vậy tiếc nuối rồi cuối cùng đi về. Về đến nhà bà vợ hỏi hôm nay có cá không. Ông trả lời:
- Hôm nay tôi bắt được con cá độ bà ạ.
Vừa nói xong ông bị bà vợ tóp vỡ mồm rồi chửi yêu:
- Không đi đánh cá mà đi bắt cá độ đá banh à? À mà hôm nay Đức với Argentina đội nào thắng vậy?
Bực mình ông lão liền kể lại sự việc. Nghe xong bà vợ liền táng ông lão 2 phát nữa rồi chửi:
- Ngu! ngu! ngu! Để con cá thoát dễ dàng vậy! Quay lại chỗ con cá xin điều ước mau!
- Ước cái gì đây?
- Đã ước thì phải ước thật hoành tráng vào. Ông không thấy nhà mình hết gạo rồi à, ước 2 ký gạo ăn đỡ đói đi!
Nghe thế 2 mắt ông lão sáng lên, lập tức chạy ra bờ sông. Trên đường đi ông nghĩ: "cái con mẹ đó ghê lắm, ước hai ký gạo rồi bà lại được đà bà lại bắt đi tìm cá để ước tiếp 2 lít rượu với đĩa thịt chó, mà như vậy chắc không đủ đô với bà, thể nào bà cũng lại bắt mình đi ước thêm thùng tiger hoặc heliken cũng nên, nếu chiều ý bà chắc mình lại bị bà bắt đi ước thêm 1 kho rượu vang để bả uống dần, bla, bla,... vậy thì mình không để chiều theo ý bà được, mình sẽ ước theo ý mình. háhá", ông lão đến bờ sông gọi con cá, cá độ ngoi lên hỏi có việc gì, ông lão trả lời:
- Cho tao xin điều ước đi!
- Định ước có 100 điều ước hả! không được.
- Không phải!
Ông lão rút tờ giấy trong túi đưa cho cá rồi nói rằng:
- Tôi ước 1 điều thôi, tôi ước là tôi sẽ được những điều trong tờ giấy này thôi.
Tờ giấy viết là: "4 ký gạo, 10 dĩa thịt chó, chục lít rượu, thùng tiger, heliken, kho rượu vang, căn biệt thự, xe hơi, chiếc iphone 9, 10 tỉ usd, 100 cây vàng, ... à! 20 em chân dài, 40 em chân ngắn, 80 người hầu, 160 bà zú, bla bla..." cá độ đọc 1 tiếng mới xong rồi lăn ra bất tỉnh, sau đó cá độ nói:
- Con lạy bố! con lạy bố!
- Tao ước 1 điều thôi mà mày cũng chả cheo hả?
- Hừ! Thôi được! Ông hãy về đi, tất cả điều ông muốn sẽ thành hiện thực.
Ông lão hí hửng chạy về nhà báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ. Hai vợ chồng hí hửng ngồi chờ. Ngồi chờ đến tối cũng chẳng có gì xảy ra, hóa ra bị con cá nó lừa. Bà vợ bay vào lên gối xuống chỗ ông lão, vừa đánh vừa chửi: "ngu! ngu! ngu!... tham! tham! tham này"
Cây khế
Ngày xửa ngày xưa, xưa lắm... để anh kể về cái xưa của nó. Nó xưa đến cái mức mà ông cố nội của anh kể lại cho ông nội anh nghe hồi thế kỉ 19 (sau này anh tìm được cuốn băng ghi âm buổi kể chuyện ấy) ông cũng đã bắt đầu bằng "Ngày xửa ngày xưa..."
Anh nhắc lại lần nữa là xưa lắm rồi. Ở một làng nọ có một gia đình khá giả. Nhà có hai anh em trai, mặc dù là người Việt Nam chính cống nhưng ông bà lại sính ngoại nên đặt tên một đứa là: Luân Đôn đứa còn lại gọi là Sinh Tơn. Một ngày xấu giời nọ hai ông bà lên hứng hồi xuân, rủ nhau lên đồi ôn lại "chuyện của chúng mình" Chẳng may hôm ấy có con hổ cụt chân đói quá mò về làng, đi ngang qua đồi, thấy hai cục thịt béo đang hú hí, ngứa mặt nó xơi béng mất. Đôn và Tơn kể từ ngày ấy được nhà trường miễn giảm học phí vì là trẻ mồ côi.
Thằng Tơn là thằng anh, tính tình không khác gì mấy thằng USA gian ngoan, xảo quyệt và thâm độc, còn thằng Đôn thì ngược lại, ngoan ngoãn hiền lành và Galant không khác gì một quý ông người England. Thấm thoắt đã mấy lần chủ tịch nước đọc điện mừng Xuân trên tivi. Đôn và Tơn cũng đã trên 18 tuổi bắt đầu tò mò các trang Liên Xô chấm Mỹ, thienbong.com, thienthai.net ... nên bàn nhau chia tài sản để ra riêng cho thoải mái, dạo đó chưa có Luật Sư để chia tài sản hai ông bà để lại nên hai anh em tự phân chia. Để công bằng, hai anh em mua bộ bài về oánh. Mỗi lần thắng là được lấy một thứ trong nhà. Vốn gian xảo có thừa lại hay đú theo bọn trai làng đi đánh bạc các dịp Tết, Tơn nó làm bài thắng hết của cải trong nhà. Cuối cùng, đỏ cho Đôn, ván cuối bốc bài lên có đủ 3 phỏm ù luôn nên được một mảnh đất nhỏ ngoài đê, trên đó có một căn nhà cấp 4 xuống cấp và khu vườn có một cây Quất Quảng Bá rất là sai quả.
Tơn sau đận ấy giàu to, nó bán đất mặt đường cho nước ngoài xây nhà nghỉ. Tiền như quân Nguyên, gái gú bia rượu cả ngày, sống như ông Vua con trong làng vậy. Còn phần Đôn, nhờ chăm chỉ đánh máy thuê với cả ghi lô đề cho chủ nên cũng chộp giật sống qua ngày được. Mỗi tội gái làng nó không thèm để ý vì không có tương lai gì. Đôn buồn lắm.
Chủ nhật ấy, đang dạo trong vườn nghĩ mưu cưa con ông chột đầu làng thì Đôn thấy có con chim to vật vã đang xực liên tục mấy quả đầu mùa chỗ cây Quất của chàng. Bực mình chàng vào xách con Rựa lâu nay thủ trong nhà, rón ra rón rén chạy lại chụp ngang cổ con chim, kề dao vào cổ chim chàng rít qua kẽ răng: "Chết cha mày, cây Quất ông mày trồng để Tết bán lấy tiền mua pháo hoa mà mày dám phá à, bó thịt!" Chim sợ vãi cả đ..., phều phào kêu "Ăn một quả giả cục vàng, may túi 3 gang, mang đi mà đựng". Rợn hết cả óc gáy, phim kinh dị Đôn xem cũng nhiều nhưng giờ mới thấy chim biết nói tiếng người, cho là sự lạ, lòng Đôn cũng nguôi giận, nhưng để chắc ăn chàng còn dứ thêm một câu "Được rồi, cho mày về, mai không qua chở ông đi lấy vàng ông tỉa chết con cụ mày!" Chim dạ vâng rối rít rồi bay mất hút. Đôn bần thần quay vào nhà...
Sáng hôm sau chờ mỏi cả cổ không thấy chim cò đâu, Đôn lầm bầm tự rủa "Mình ngu như Lợn, đến thằng anh mình nó còn lừa cả mình, nói dek gì đến Chim chóc". Định bụng ra ngõ làm đĩa bún đậu mắm tôm thì bất thình lình Đôn thấy chim bay đến. Đôn cả mừng, xắn xuýt xun xoe đến hỏi chim:
- Định cho tao leo cây hay sao mà lâu thế, con Vợ?
- Đang điên hết cả đầu đây này, lắm mồm thế! Nãy bay ngang quán cà phê, có thằng nào hút xì gà thơm nức mũi, mình đang phê nhắm mắt bay, dính bố nó vào dây điện thằng chết dẫm nào căng ngang đường, tí chết.
- Hề hề - Đôn hềnh hệch cười - Tớ biết đâu được í. Mà thôi, mình đi nhở.
- Mang túi đi chưa?
- Rồi, tối qua cắt hai cái ống quần cũ may rồi, vừa thành cái túi vừa có cái quần Ngố, trông cũng được, tí về tao mặc cho mà xem.
Đôn leo lên lưng chim ngồi, chim nói:
- Chuyến bay bắt đầu khởi hành đến mỏ vàng, đề nghị quý khách thắt dây an toàn. Không hút thuốc trên lưng chim kẻo cháy lông.
- Bố ông, rỗi hơi à!
Chim cười:
- Lúc sáng cũng làm đôi quai, giờ hơi máu tí, thông cảm đê.
Đôn thò tay vào túi quần, móc ra hai quả cam xã Đoài tọng hẳn vào mồm chim, vừa nói:
- Ăn đi rồi lướt.
Chim nuốt vội tí nghẹn, rùng mình cất cánh bay lên. Qua Vịnh bắc Bộ rồi qua Đảo trường sa Chim bay vào một khu vực sương mù dày đặc, tầm nhìn giảm xuống dưới 1km, sức gió mạnh cấp 10, cấp 11 giật lên cấp 12 khi chiều tối, biển dộng dữ dội. Dự báo trong 24 h tới... (quên, đây là dự báo thời tiết hôm qua, he he ). Bất thình lình hạ cánh đột ngột xuống một hòn đảo hoang vu. Trên đảo vàng nhiều không kể xiết. Toàn loại 4 số 9 từng cục từng cụ to thôi rồi. Căn bản là cũng thích nhưng vì không tham lắm nên Đôn cũng chỉ lấy đâu khoảng dăm yến rồi lên lưng chim quay về.
Khi trở về, Đôn nhảy ngay lên Công ty vàng bạc đá quý đổi vàng lấy tiền mặt. Qua Nokia mua 2 con 9900 đời mới nhất thời bấy giờ. Tặng con chim một cái còn dặn thêm:
- Bao giờ tao nháy, mày qua chỗ tao ăn Quất rồi chở tao đi nữa nhá!
Chim lặng lẽ gật đầu rồi thở dài. Nghĩ thầm, bố mày mà là người bố mày mua cả cái vườn Quất Quảng bá chứ tội gì cho mày hưởng lợi. Đoạn bay đi đâu không rõ.
Tin Đôn được chim thần giúp đỡ, nay giàu có hơn cả BillGate nhanh chóng lan đến tai của Tơn. Hắn tức lắm. Rắp tâm lừa Đôn thêm quả nữa mới đành lòng...
Một ngày nọ... hình như là Chủ Nhật hay sao đó, thằng Tơn qua chỗ nhà Đôn. Chả vòng vo gì cả hắn vào thẳng vấn đề giọng ngọt như mía:
- Chú Đôn này, lâu nay anh cứ canh cánh trong lòng chuyện đối xử tệ bạc với chú. Nay, anh cũng có tuổi rồi, chỉ thích vui thú điền viên. Anh dành lại cho chú tất cả, chú về chăm nom bàn thở tổ tiên hộ anh. Còn anh ra đây sống nốt quãng đời còn lại.
Đôn nghe và ngẫm nghĩ:
- Nó nói nghe cũng ngọt. Dù gì thì nó cũng thích cây Quất của mình, cho nó thì chả mất đi đâu, mình giàu phết rồi, bây giờ có thêm mấy cái Vila sống đến già cũng chẳng hết tiền. Còn ở đây với cây Quất, nhỡ con chim dở hơi không đến nữa thì cũng thế.
Xong xuôi, Đôn gật đầu đồng ý.
Tơn mừng nhảy cẫng lên, va cái độp vào cái đèn hoa kỳ, dầu tưới xuống, bắt lửa, đầu cháy không còn một cọng tóc. Nhưng vẫn cười hớn hở, lấy con D410 gọi ngay Thành Hưng chuyển đồ đến ở luôn. Càng tiện, chuyến về thì thằng Đôn cũng chuyển sang nhà Tơn ở hẳn.
Nhờ xin được số Mobile của chim thần, sáng thứ Hai Tơn gọi ngay cho chim. Vừa lúc chim đang thèm Quất, thế là bay đến. Tưởng là quen biết rồi, chim đậu xuống phát là chén quất ngay, ai ngờ thằng Tơn nó rình sẵn. Nó phang cho một phát quay cu lơ. Lúc tỉnh dậy thấy mình bị trói gô vào thành giường, chim cả kinh không hiểu chuyện gì xảy ra. Kịp lúc Tơn bước đến, hắn phì phèo điếu Vina, hất hàm nói:
- Con Chó, bây giờ tính sao?
- Sao là thế nào? Đôn đâu? Mà tao là Chim chứ phải chó léo đâu!
- Nó bán lại nhà cho tao rồi, mày ăn Quất phải giả vàng cho tao thì tao mới tha, hiểu chửa?
- À, chuyện nhỏ, thế thì việc dek gì mày trói tao như Lợn thế này, mai may túi ba gang tao đưa đi lấy.
- Đex phải nhắc, anh mua túi đây rồi, đi luôn.
Nói rồi hắn cởi trói cho Chim, cẩn thận leo lên lưng không quên mang theo cái balo 9 túi mới mua 60K ngoài chợ.
Chim chán nản nhưng sợ nó bóp cổ mình nên cũng đưa đến đảo lần trước. Thằng Tơn nhặt đầy một túi, rồi lại găm thêm mấy cục vào người. Chim biết nhưng kệ cha nó, nói với thằng mặt dày này chỉ tổ phí nhời.
Khi quay về, phần vì nặng, phần vì đói, chim vừa bay vừa ngủ gật. Một con Vietnam Airline bay ngang qua, chim không kịp tránh, nó táng cho một phát. Cả chim lẫn Tơn rơi tòm xuống biển, chết mất xác ... nghe đâu xác hai đứa dạt vào bãi biển Phukhet của Thái Lan trong trận Sóng Thần vừa rồi...
Còn Đôn đã sống một cuộc đời vương giả từ đó... Chỉ tiếc, vì nhiều tiền, hắn đâm ra chơi bời nghiện ngập. Sau chết vì dùng quá liều thuốc lắc. Nên bằng chứng về chuyện này không ai confirm hộ nữa.
Ông lão đánh cá và con cá mập
Ngày nảy ngày nay, ở 1 vương quốc xa xôi (có lẽ gần công viên phần mềm nào đó), có 2 vợ chồng già sống tại 1 làng ven biển. Người chồng có lẽ là một IT man đã về hưu. Họ sống rất đơn giản, ông lão ngày ngày ra biển đánh cá, bà vợ chỉ quanh quẩn bên chiếc máy tính Pentium II cũ kỹ mà họ đã chắt chiu dành dụm biết bao nhiêu năm trời mới có được. Bà chỉ ao ước giá như mình có được 1 chiếc máy tính khá hơn, miễn sao có thể chạy được Windows XP, HĐH mà bà được biết là hay và thú vị hơn Windows 98 trước giờ bà vẫn xài.
Một hôm, người chồng giong thuyền ra khơi đánh cá. Trong lúc loay hoay với cái lưới, xui rủi làm sao... 1 con cá mập lọt vào rồi bị mắc kẹt, không thể nào thoát thân ra."Vận may đã đến", ông lão thầm nghĩ. Với con cá này, ông sẽ bán cho nhà hàng hải sản, có tiền, ông sẽ đổi cho bà 1 cái máy vi tính mà bà mong đợi bấy lâu. Bỗng nhiên con cá mập thốt lên:
Ối, ông lão ơi, ông đừng bán tui cho nhà hàng, tội ngiệp tui, tui ko phải là 1 con cá mập bình thường, tui có thể cho ông điều ước mà ông hằng mong đợi.
Ông lão nghĩ tới ước mơ của bà vợ ở nhà, bèn bảo:
- Được, ta sẽ thả ngươi, nhưng ngươi phải cho ta 1 bộ máy tính có thể chạy được Windows XP. Ngươi có làm được ko?
Con cá mập cười phì:
- Hehe, chuyện đó vô cùng đơn giản, ông hãy quay về nhà đi, ông sẽ thấy điều kỳ lạ.
Ông lão giải thoát cho con cá mập, rồi quay thuyền vào bờ. Tuy nhiên, ông cũng chưa tin lắm.
Biển gơn sóng lăn tăn, nắng vàng rực rỡ...
Vừa về đến nhà, ông đã nghe tiếng bà vợ reo lên:
- Ông ơi, tôi vừa trúng giải đặc biệt nhắn tin tổng đài 19001... mấy lung tung đây nè. Giải thưởng là 1 máy tính Pentium IV công nghệ siêu phân luồng đấy.
Thấy vui trong bụng vì sự may mắn của mình, ông lão bèn kể cho bà vợ nghe về câu chuyện con cá mập. Đó là năm 2000. Chỉ vài năm sau, vào 1 buổi tối, bà lão bảo chồng:
- Ông ơi, bi giờ người ta xài con "đu 2 co" gì đó rồi. Sáng mai ông ra biển bảo con cá mập cho tui cái máy đó nhé. Mà nè, ông nhớ dặn nó phải cài sẵn bản "vít-xì-ta"có bản quyền nhé, thời nay ko xài được phần mềm crack như trước đây đâu.
Hôm sau, ông lão gọi cá mập lên và kể cho nó nghe đòi hỏi của bà vợ yêu quý với vẻ miễn cưỡng, trong lòng có chút áy náy. Con cá mập nhìn ông và bảo:
- Uh, ông về đi, chuyện đó để tui lo, sẽ xong ngay thôi...
Sóng biển cuộn mạnh, bầu trời đầy mây...
Về đến nhà, ông thấy bà vợ ngồi trước chiếc máy tính mới, màn hình LCD mới toanh, vẻ mặt hớn hở. Ông lão tự nhủ: chắc bà ấy ko đòi gì thêm nữa... rồi ông lão lặng lẽ trở lại với công việc của mình.
Nhưng chỉ 1 tuần sau, nghe bên nhà hàng xóm có người bên Mỹ gửi về cái laptop Sony Vaio, bà vợ lại đứng ngồi ko yên, suốt ngày cằn nhằn ông lão
- Thời bi giờ ai mà xài cái máy để bàn thô kệch này nữa. Người ta xài toàn "láp-tốp" hàng hiệu như con "Vai-Ồ" kia kìa. Ông ra mà bảo con cá mập của ông cho tôi 1 cái "láp-tốp"ngay. Đã xin thì fải xin thứ gì đó thiệt cao cấp, thiết đắt tiền.
Lòng buồn rầu vì lòng tham của vợ, ông lão lang thang ra biển. Ông thốt lên:
- Cá mập ơi, giúp tôi với, bà vợ của tôi, bả ko chịu cái máy tính vừa rồi. Bà ấy muốn cái Sony Vaio thật hiện đại cơ, xin cá mập hãy giúp tôi với.
Cá mập hiện lên, tỏ vẻ ko vui
- Được, ông về đi, nhưng hãy nhớ lấy: lòng tham vô hạn sẽ bị trừng phạt.
Nói xong cá mập biến mất, biển nổi sóng dữ dội...
Với cái laptop mới, bà vợ bắt đầu xài Wi-Fi, tối ngày "chat chit". Một lần, máy tính bị nhiễm virus, bà vợ nổi cáu, đập luôn chiếc laptop. Bà tức giận bảo ông:
- Ông ra mà bảo con cá mập của ông hãy cho tôi cái máy nào thật bền bỉ, sử dụng đơn giản, không bị virus, không bị treo máy và phải tuyệt đối trung thành, nghe theo lệnh tôi. Đi ngay đi, không thì biết tay tôi đấy.
Ông lão lại thất thểu ra biển, nói với cá mập ước muốn of bà vợ. Cá mập tức giận không nói gì, quẫy đuôi lặn mất. Biển nổi sóng, sấm chớp ầm ầm...
Về đến nhà, ông lão không thấy máy tính, cũng chẳng thấy laptop. Chỉ có bà vợ ngồi buồn xo bên cạnh chiếc máy tính bỏ túi Casio... loại 8 số đời đầu!!!
Tân cô bé quàng khăn đỏ cực buồn cười
Ngày xửa ngày xưa, có hai mẹ con nhà nọ sống bên bìa rừng. Không rõ tên cô bé là gì, chỉ biết người ta thường gọi là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ. Một ngày nọ, mẹ bảo cô đem một ít thức ăn sang nhà bà ngoại. Cô bé vui mừng quàng lên cổ chiếc khăn màu đỏ quen thuộc, xách làn thức ăn và tung tăng lên đường. Đường sang nhà bà ngoại ngang qua một cánh rừng nhỏ có nhiều chim chóc, lắm hoa thơm và đầy những tiệm Internet.
Cô bé rảo bước mà mắt cứ ngước nhìn vào những nơi vui vẻ đó. Ngang qua một hồ nước nhỏ cô gặp một chị cò quen biết. Chị cò co một chân lên cười toe toét hỏi cô đi đâu. Cô bé trả lời rằng mình đến thăm ngoại đang ở một mình bên kia khu rừng. Đợi cô bé đi khuất, chị cò móc điện thoại di động ra gọi cho lão sói. Nghe được thông tin quý giá, lão ta thưởng nóng cho chị cò một cục tiền rồi leo lên trực thăng riêng trực chỉ nhà bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ.
Sau khi ăn thịt bà lão tội nghiệp, sói lấy áo quần bà mặc vào. Khi cô bé quàng khăn đỏ bước vào và thấy bà mình lạ hơn trước bèn hỏi:
- Bà ơi, sao tai bà to thế?
- Để bà nghe ngóng được nhiều.
- Bà ơi, sao lưng bà còng thế?
- Do bà hay cúi trước người khác đấy.
Cô bé vẫn còn thắc mắc:
- Sao hôm nay tóc bà đẹp thế?
- Tại vì bà đang chuẩn bị lên... tivi cháu à.
Cô bé chợt nhìn thấy cái điện thoại thật đẹp trên tay bà.
- Bà ơi, sao bỗng nhiên bà giàu thế?
- À, nhờ bà nuôi gà công nghiệp đó.
Cô bé đến gần lão sói hơn và lại hỏi:
- Bà ơi, sao người bà nồng nặc mùi rượu thế?
- À, vì bà vừa làm xong hết nửa lít "nhất dạ cửu giao".
Cô bé lại hỏi:
- Bà ơi, sao mồm bà to thế?
- À, mồm bà to để bà quát mấy đứa hay cãi lời bà.
Cô bé quàng khăn đỏ ngạc nhiên:
- Sao cháu đọc chuyện cổ tích thấy đến đoạn này thì bà ăn thịt cháu cơ mà?
Lão sói thong thả:
- Xưa rồi, chuyện mới bây giờ phải đến đoạn cháu hỏi sao bụng bà to thế thì bà mới ăn thịt cháu.
- Thế sao bụng bà to thế?
- À, bụng bà phải chứa nhiều thứ lắm, luôn cả cháu nữa đấy.
Nói rồi lão sói vồ lấy cô bé và nuốt một cái ực, nhanh đến nỗi cô không kịp cởi chiếc khăn quàng ra.
Ăn xong cô bé, lão sói khà lên một tiếng khoan khoái và định chuồn nhưng không kịp, tất cả mọi chuyện đã không qua được cặp mắt của gã cáo. Cáo gửi ngay một bản fax đến cho ông thợ săn có kèm theo cả sơ đồ đường dẫn đến chỗ lão sói. Ông thợ săn chạy ngay đến và bắn chết sói. Nghe tiếng rên la trong bụng sói, ông thợ săn bèn lấy dao mổ cái bụng phệ của sói, lôi cả bà ngoại và cô bé quàng khăn đỏ ra.
Thấy vẫn còn nhiều thứ trong bụng sói, ông thợ săn cứ thế lần lượt lôi ra, vừa hô lên như kiểm kê hàng tồn kho: một con thỏ non, ba con heo sữa, sáu con gà mái tơ có dấu kiểm dịch, một xấp vé máy bay, một bao tải hoa hồng, bốn tấm bằng tiến sĩ, một chiếc áo đạo sĩ, một xấp hợp đồng tài trợ, một trái bóng bị xì hết hơi, hai cái còi, tám đôi giày, một vỉ thuốc Viagra và cuối cùng là một cái bằng khen vì công lao bảo vệ cây non trong rừng.