
Ra khỏi cửa hàng vải, vợ âu yếm với chồng:
– Anh yêu, em mua tấm lụa này để anh làm cà vạt đấy!
– Em đáng yêu quá chừng! Nhưng sao em mua nhiều vậy?
– Em nghĩ số vải còn dư lại sẽ đủ để em may áo dài.

– Em mà đẹp thế, thì anh ở nhà suốt
Thấy ông chồng chúi mũi ngắm bức ảnh của một người mẫu mặc bikini, bà vợ bực mình chì chiết:
– Thật đáng xấu hổ! Nếu mặc như thế kia thì em sẽ không bao giờ bước chân ra khỏi nhà.
– Nói thật nhé, nếu em mà được như thế, anh cũng chẳng bao giờ bước chân ra khỏi cửa.

Ông gọi điện về nhà cho vợ và nhận được một giọng phụ nữ lạ hoắc.
– A-lô, ai đó.
– Tôi là người làm.
– Nhà tôi làm gì có người làm.
– Bà chủ mới thuê tôi sáng nay.
– Tốt. Cho tôi gặp bà chủ, chồng bà ấy đây.
– Ơ. . . bà chủ đang ngủ với ông chồng nào đó trên gác ý.
– Sao!! Này, cô kia. Có muốn năm trăm triệu không.
– Dạ, ông muốn em làm gì.
– Cô lấy khẩu súng trong ngăn bàn bắn bỏ mẹ hai đứa ấy đi.
Sau đó ông nghe tiếng đặt điện thoại, tiếng bước chân và hai phát súng. Cô người làm công nói chuyện tiếp.
– Thưa ông, bây giở xử lý hai cái xác thế nào ạ.
– Gói gém cẩn thận, rồi quăng ra cái hồ cạnh nhà.
– Cạnh nhà? Hồ nước nào nhỉ.
– Ơ. . . vậy có phải số máy 8115643 không đấy. . .