An ủi
28-11-2016
- Cô: Nếu sau này em làm y tá, chuẩn bị tiêm thuốc cho 1 em nhỏ, em nhỏ sợ quá khóc òa lên, vậy em có tiêm không?
- Bé: Không ạ!
- Cô: Vậy em có an ủi bé không ?
- Bé: Thưa cô, em sẽ an ủi là : “thôi, đừng khóc nữa, nếu không cô chích cho 1 mũi bây giờ!”
Một nửa thế giới không bằng
- A: Sao ông buồn vậy?
- B: Có người vừa nói tôi xấu trai nhất thế giới này bà ạ!
- A: Vui lên đi, tôi thấy ít nhất một nữa thế giới. Không đẹp trai bằng ông.
- B: Thiệt hả?
- A: Ừa, vì một nửa thế giới là phụ nữ mà.
- B: Tẽn tò!!!
Hết hồn mỗi lần lấy lòng mẹ vợ tương lai
Chọn một buổi chiều mát mẻ, mình tới thăm nàng, và nhất định rồi, không quên mua cho bà gói bánh ngoại hảo hạng. Cụ gạt đi mà rằng: Dào ơi, già rồi ăn bánh kẹo chỉ tổ hại sức khỏe, toàn đường hóa học.
Ngày tiếp theo tôi biếu cụ bộ quần áo, cụ từ chối, dào ôi, già rồi mặc đẹp làm gì, làm đỏm với giai à. Ngày thứ 3 tôi biếu cụ cái phong bì 10 triệu đồng, cụ cười vui vẻ: ừ gửi thư cho bác hả, bác nhận, hồi trẻ bác cũng hay viết thư và nhận được nhiều thư lắm.
Tôi sung sướng tột độ, vậy là con sói đã thò được một chân vào chuồng thỏ rồi. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ nàng cười, một nụ cười đắt giá. Nàng cũng mừng lắm, hôm nay nàng chủ động hôn tôi ngay bên gốc bưởi: Anh ơi mẹ em vui lắm, cụ có vẻ thích anh rồi đó, cố lên nha, không còn xa nữa cụ sẽ chấp nhận cho em làm vợ anh.
Đêm ấy tôi thật sự mất ngủ hoàn toàn, nụ hôn nàng trao bên gốc bưởi sao mà ngọt thế chứ, đôi môi tôi như thể dính đường phèn suốt mấy ngày liền.
Như được tiếp thêm sức mạnh vô biên, tôi lại nhắn tin cho nàng: Em yêu ơi, tối nay anh sang nhà em nhé, nhớ em quá rồi. Nàng hồ hởi trả lời ngay tắp lự: Anh yêu ơi, em cũng nhớ anh lắm, cây bưởi cũng mong chúng mình gặp nhau. Tuy nhiên anh nhớ mang thư cho mẹ em nha, lá thư như lần trước ấy. Mẹ em mong anh nhiều lắm.
Mặt tôi bỗng say sẩm như muốn ngã. Cái phong bì hôm trước là 10 triệu đồng chứ ít đâu. Tôi lấy hết sức bình sinh hỏi lại: Em ơi, còn phải biếu mẹ bao nhiêu phong thư nữa thì mới xong việc? Em trả lời ngay: Dạ anh, chừng 10 lần nữa thôi ạ!
Bi hài trai quê tìm vợ mong đổi đời
Bán đi một con bò cái, hai con chó lấy vốn, mình quyết định ra quán bún riêu ăn sáng thường xuyên. Thật ngạc nhiên, cái quán bún này chả khác gì thế giới thu nhỏ, chuyện gì cũng có. Bà bán bún cho biết, nhiều đôi thành vợ thành chồng chỉ vì tới đây ăn bún. Chính vì thế mà quán bún của bà ấy đông nghẹt, xếp hàng chờ bún như thời bao cấp xếp nốt mua gạo.
Đây rồi, 3 cô gái ngồi ăn bún riêu, các cô thi nhau gắp rau sống trộn vào bún như thể trộn cám.
Tôi tranh thủ ngồi bên cạnh 3 cô để tăm tia, kiều gì cũng sẽ tìm ra một cô cho riêng mình. Trong câu chuyện bập bõm của họ tôi nghe được câu: Chị ơi bố em là Sếp ạ. Trời ơi, vậy là tôi tìm ra đối tượng rồi, con gái Sếp thì nhất quả đất. Tôi bí mật liếc nhìn sang, chính xác cô gái ngăm đen, mặt lấm chấm tàn nhang vừa nói câu bố em là Sếp. Tôi lập tức theo dõi sát sao.
Cô ta trả tiền ra về, tôi lập tức phóng theo tán tỉnh. Công nhận có mã đẹp trai nên tôi không khó khăn lắm tiếp cận mục tiêu. Cô gái dừng xe chấp nhận lời mời của tôi vào quán cà phê nói chuyện.
Sau khi giới thiệu tên tuổi, hoàn cảnh tôi xin phép làm quen và tìm hiểu, cô gái nhất trí liền. Tôi sung sướng hơn trúng xổ số, chỉ ít ngày nữa thôi tôi sẽ là con rể của một ông Sếp bự là cái chắc rồi.
Sau đúng 1 tháng cưa cẩm, tôi quyết đầu tư không ngại tốn kém cốt sao chinh phục được trái tim nàng. Và đúng như dự đoán của tôi, vào một đêm trăng sáng nàng đã chấp nhận đeo nhẫn cầu hôn của tôi. Đến lúc này tôi mới hỏi thật: "Em yêu ơi, bố em là Sếp cơ quan nào?”. Nàng nhìn tôi chớp mắt:
- Bố em có làm Sếp đâu. Ông tên là Lê Văn Sếp mà!