Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

06-09-2018

Một anh sinh viên nọ học giỏi quá. Trong mọi cuộc thi anh đều là người thắng cuộc. Đến khi anh tốt nghiệp thì các thầy giáo của anh cũng không bì được với anh. Anh quyết tâm tìm cho được một người giỏi hơn mình. Đi khắp chân trời bốn bể anh cũng không tìm ra ai biết hơn anh một cái gì. Anh buồn lắm bèn đi về đồng quê để nghỉ. Dọc đường gặp một bác nông dân đang cầy ruộng. Anh nhủ thầm trong đầu: "Mình đi khắp bốn phương không tìm được ai hơn mình, nhưng có khi bác nông dân này lại hơn mình cũng nên". Vui vẻ lắm anh đến gần bác nông dân hỏi: – Tôi đi khắp 4 phương mà không tìm được ai hơn mình. Hay là tôi với bác thi tài đi. – Anh bảo thì tài thế nào? – Thì tôi hỏi bác một câu nếu bác trả lời được thì bác thắng, nếu không thì tôi thắng. Rồi bác hỏi lại tôi. – Tôi thì quê mùa làm sao mà thắng anh được. Anh sinh viên ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng phải, bèn nói: – Hay thế này. Tôi cứ một câu tôi hỏi bác, bác không trả lời được thì bác đưa tôi 1 đồng. Còn cứ một câu bác hỏi tôi, tôi không trả lời được thì tôi đưa bác 100 đồng. – Thế cũng được. Anh sinh viên hỏi: – Thế bác có biết nguyên lý cấu tạo của nhà máy điện nguyên tử không? Bác nông dân đưa cho anh một đồng. – Thế bác có biết chip máy tính có bao nhiêu transitor không? Bác nông dân đưa cho anh một đồng. – Thế bác có biết Vũ trụ có mấy chiều không? Bác nông dân đưa cho anh một đồng. – Thế bác có biết con người có bao nhiêu gien không? Bác nông dân đưa cho anh một đồng. – Thôi tôi hỏi bác một câu thật đơn giản vậy. Thành phần hóa học của nước là gì? Bác nông dân đưa cho anh một đồng – Bác chả biết cái gì cả. Thôi bác hỏi tôi đi vậy – Thế anh có biết con gì hai đầu, ba chân, sáu tay. Hàng năm chạy từ trên núi xuống mà lại nói tiếng người không? Anh sinh viên suy nghĩ hồi lâu mà không thể nào nghĩ được con này là con gì. Anh nghĩ thầm "Thế là cuối cùng mình cũng tìm được một người biết hơn mình một cái gì đó rồi". Anh mừng lắm nói: – Đây một trăm đồng của bác đây. Xin chào bác. Anh tiếp tục lên đường. Nhưng chợt nhớ ra anh quay lại hỏi bác: – Này bác ơi! Thế cái con ấy là con gì vậy. – Đây một đồng của anh.
Một anh chàng kia sau khi chết bị dẫn xuống âm ph ủ. Quỷ sứ thông báo rằng chúng sẽ dẫn tội nhân xem ba hình phạt khác nhau và phải chọn một. Phòng thứ nhất, tội nhân bị tra tấn trong vạc dầu. Phòng thứ hai, tội nhân bị thiêu đốt trên ngọn lửa hừng hực. Quá s ợ, anh ta xin cho sang phòng cuối cùng. Tại đây anh ta thấy một bệnh nhân già lụ khụ, bị AIDS giai đoạn cuối, nằm thở khò khè trên giường. Ông này đang được một cô gái trẻ trung, xinh đẹp ôm ấp, vu ốt ve và hôn lên những vết thương nhiễm trùng… Anh ta mừng quýnh vội xin vào phòng này. Tên quỷ liền dẫn ngay anh ta vào và nói với cô gái: – Đi sang phòng vạc dầu mà tắm! Sướng nhé, có người thay rồi!
Trong quán rượu, anh thanh niên gặp một người bạn đang uống một mình: – Trông anh buồn quá! Có chuyện gì thế? – Mẹ tôi mất vào tháng sáu để lại cho tôi 3.000 đô la. – Xin chia buồn cùng anh! – Thế rồi vào tháng bảy, bố tôi lại chết và để lại 7.000 đô la. – Trời đất! Chỉ trong có 2 tháng mà anh mất đi những người thân yêu nhất. Tôi hiểu vì sao anh lại buồn tới mức này. – Chưa hết đâu anh ạ! Tháng tám vừa rồi, dì tôi lại chết và để lại cho tôi 10.000 đô la. – Anh thật là người bất hạnh. – Nhưng buồn hơn nữa là tháng này chả có ai chết cả.
Chiều nay nghe tin anh LƯƠNG về… lòng bỗng thấy vui lạ. Anh LƯƠNG là con của bác VÍ – anh đi làm xa nhà 1 tháng anh mới về thăm 1 lần. Lần nào gặp anh tôi cũng thấy vui – vì anh và tôi khá là hợp nhau. Ngày anh về tôi vui lắm, nói cười tít mắt. Nhớ tháng trước anh đi, có dặn là tháng này anh đi hơi lâu. Mà đúng là lâu thật, tôi mong anh về như trời hạn mong mưa. Tôi nhìn anh LƯƠNG về lần này có vẻ gầy đi nhiều. Nhìn anh tôi thật xót xa. Tối 2 anh em ngồi trước hiên nhà -anh nằm võng hút thuốc … ánh mắt nhìn xa xăm. – Thế anh THƯỞNG không về chung với anh sao? – Tôi hỏi. Anh nhìn tôi thở dài và im lặng. Chú biết rồi còn phải hỏi. Anh THƯỞNG ít về thăm nhà lắm, có khi cả năm anh mới về 1 lần, có khi anh không về. Anh Thưởng là anh em cùng mẹ khác cha với anh Lương mà anh có vẻ chảnh lắm,không hòa đồng với anh em lắm. – Dạo này bác NỢ hay nhắc anh lắm, bác ấy trông anh suốt. Tôi nói – Uh, anh biết rồi anh sẽ ghé thăm bác ấy. Anh vừa phả khói thuốc vừa trả lời. Có đôi lần anh LƯƠNG đi lâu quá,sợ nhà mong nên nhờ anh bạn tên ỨNG về báo tin,mà thường thì chỉ khi ốm quá anh LƯƠNG mới nhờ anh ỨNG báo tin về. Tôi thắc mắc thì anh LƯƠNG nói hai người làm chung chỗ, lại chung vị trí nên đổi nhau, mỗi lần anh ỨNG về thì anh LƯƠNG dù ốm cũng phải cố làm thay. Thế nên tháng nào anh ỨNG về qua nhà báo tin là tháng đó anh LƯƠNG nom tiều tụy hơn hẳn, tôi lại thương anh thắt ruột. – Anh về nhà mấy hôm rồi anh lại đi – kỳ này anh không ở lâu được. Anh nói Tôi không trả lời … ánh mắt nhìn xa xăm … ngoài kia trời vẫn tối đen như mực …
Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Bệnh của giáo sư (Tạo ngày: 1422607665)

2. Giàu có (Tạo ngày: 1422847108)

3. Chả giấu gì bác (Tạo ngày: 1422848215)

4. Đầu to bằng cái bồ (Tạo ngày: 1422929707)

5. Vòng quanh thế giới (Tạo ngày: 1422947462)

6. Cuộc thi bắn cung (Tạo ngày: 1422947953)

7. Giải noben thế giới (Tạo ngày: 1422960495)

8. Gia đinh ruồi đi chu du (Tạo ngày: 1422960662)

9. Sự Khác Nhau Giữa VN Và Mỹ! (Tạo ngày: 1422960832)

10. Giảng về ngựa (Tạo ngày: 1422981893)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: