Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

06-09-2018

Buổi chiều, một triệu phú đang đi trên chiếc limousine thì nhìn thấy một người đàn ông đang ăn cỏ bên vệ đường. Ông dừng lại tìm hiểu: – Tại sao ông ăn cỏ? – Tôi không có tiền mua thức ăn. – Ồ, vậy thì đi với tôi. – Nhưng thưa ngài, tôi có vợ và sáu con!. – Hãy mang họ theo! Khi tất cả leo lên xe, người đàn ông nói: "Thưa ngài, ngài quá tốt bụng". Triệu phú lời: "Không có chi, cỏ ở nhà tôi cao gần đến ba tấc".
Thấy một ông có vẻ ở xa đến ngắm nghía mãi chiếc ôtô trưng bày, người bán hàng nói: – Xe đẹp quá, phải không ông? Đây là model mới nhất đấy. Nó có thể đạt tới tốc độ 160… – 160 là thế nào nhỉ? – Ví dụ như ông ăn tối ung dung ở nhà, ăn xong, ông và vợ lên xe và thế là chỉ 11h đêm, ông bà sẽ tới Paris. Thật là tuyệt phải không ông? – Tuyệt thật! Ngày mai tôi sẽ mang tiền đến. Hôm sau, rồi hôm sau nữa vẫn không thấy ông khách quay lại. 3 tuần trôi qua, tình cờ, người bán xe gặp ông ta ở ngoài phố, anh ta hỏi: – Sao không thấy ông đến mua xe, ông chẳng bảo là ngay hôm sau sẽ mang tiền đến cơ mà? – Vâng… Nhưng tôi lại thay đổi ý kiến, vì bà vợ tôi bảo: "Chúng ta phóng xe đến một thành phố chẳng quen biết ai vào lúc 11h đêm để làm gì?"
Thầy giáo đang giải thích cho học sinh hiểu thời gian đã làm thay đổi các quan niệm của xã hội về cái đẹp và các chuẩn mực của nó như thế nào: – Chúng ta hãy thử nhớ lại Hoa hậu Mỹ năm 1931, cô ta cao 1,55 m cân nặng 49 kg, các số đo: 76-64-81. Theo các em, liệu cô ta có cơ may không, nếu dự cuộc thi sắc đẹp năm nay không? – Thưa thầy, cô ta sẽ không có một cơ may nào hết ạ! – Giáo viên gợi mở: Tại sao? Em hãy cho ví dụ về các tiêu chuẩn – Đơn giản vì cô ta đã quá tuổi đăng ký tham dự.
Sắp phải trải qua một ca phẫu thuật khá nặng nên lúc bước lên bàn mổ, bệnh nhân rất lo lắng. Khi tiến hành gây mê, bác sĩ trấn an anh ta: – Anh đừng lo, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Anh có nhìn thấy bộ râu của tôi không? Khi thức dậy, anh sẽ thấy tôi vẫn ở bên anh với bộ râu này. – Bệnh nhân bắt đầu ngấm thuốc mê, bộ râu của bác sĩ nhoè dần và đi vào giấc ngủ. Khi mơ màng tỉnh lại, quả nhiên hình ảnh đầu tiên con bệnh cảm nhận được vẫn là bộ râu. Nhớ đến điều bác sĩ đã nói, anh run rẩy quờ lấy bàn tay ông ta: – Ôi! Ông bác sĩ có chòm râu phúc hậu, cảm ơn ông đã đem lại niềm tin cho tôi. – Thôi nào, con hãy bình tĩnh, mọi chuyện đã qua rồi. Ta là Thánh Pierre!
Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Làm thơ xin ăn (Tạo ngày: 1423280365)

2. Bố để làm gì? (Tạo ngày: 1423482906)

3. Tôi thấy lạ lắm (Tạo ngày: 1424366205)

4. Làm ma mẹ (Tạo ngày: 1424754562)

5. Xin đất làm nhà (Tạo ngày: 1424754852)

6. Làm theo bố vợ (Tạo ngày: 1425022682)

7. Đâu dám làm khổ lây đến ông (Tạo ngày: 1425023803)

8. Làm khoán (Tạo ngày: 1425694338)

9. Học trò dốt làm thơ (Tạo ngày: 1425695962)

10. Bí quyết làm đẹp (Tạo ngày: 1426214291)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: