Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

09-02-2015

Thầy đồ thường dạy học trò đã đối thì phải đối cho chọi mới hay. Một hôm, thầy ra một vế đối: "Thần nông giáo dân nghệ ngũ cốc" (Thần nông dạy dân trồng ngũ cốc).

Tất cả học trò đang ngơ ngác chưa biết đối thế nào. Thì anh học trò nọ đã gãi đầu gãi tai:

- Thưa thầy, chữ "thần" con xin đối với chữ “thánh” có chọi không ạ?

Thầy nói:

- Ðược lắm!

Anh ta lại hỏi:

- Chữ "nông", con đối với "sâu", có chọi không ạ?

Thầy nói:

- Ðược lắm!

Anh ta lại hỏi tiếp:

- Chữ "giáo" đối với "gươm", "dân" đối với "vua" có chọi không ạ?

Thầy gật đầu:

- Ðược lắm, được lắm!

Anh ta lẩm nhẩm: "Nghệ" đối với "gừng", "ngũ" đối với "tam", "cốc" đối với "cò".

Cuối cùng anh ta xin đọc:

- Bây giờ con xin đối ạ! "Thần nông giáo dân nghệ ngũ cốc" con xin đối là: "Thánh sâu gươm vua gừng tam cò".

Ông quan nọ muốn ăn thịt con cóc, sai lính đi bắt, nhưng lại không muốn dùng tiếng "cóc", nghe không sang, bảo là đi bắt con thanh tịnh, ý nói trong sạch, không ăn bẩn.  Lính nghĩ nát óc mà không hiểu "con thanh tịnh" là con gì, gặp ai cũng hỏi. Hỏi nhà sư, nhà sư nói:

- Ở trên đời này, chỉ có nhà tu hành là thanh tịnh thôi! 

Lính mừng quá bắt sư trói lại, lôi về để dưới nhà giam, vội vàng lên công đường thưa: 

- Bẩm con đã bắt được con thanh tịnh về đây rồi ạ.  Quan truyền:

- Thế thì chặt đâu lột da cho ta! Sư nghe, sợ mất vía, lạy lục.

- Nhờ anh lên bẩm quan, hôm qua tôi có ăn mấy miếng thịt cầy, chẳng được thanh tịnh nữa, xin quan xét cho

Quan huyện nọ có thói quen xỉa răng bằng cọng lông voi sau bữa ăn!
Ngày kia đi tham quan và dự tiệc ở một huyện khác mà quên mang theo lông voi, quan ta cảm thấy bực bội vô cùng bèn gọi lính hầu vào bảo rằng: "Mày hãy chạy nhanh về nhà mà bảo quan bà lấy sợi lông voi cho ông!"
Lính hầu lâu ngày được dịp về làng thì thích lắm, ba chân bốn cẵng chạy đi nên quên không nhớ là quan bảo lấy sợi lông gì, khi gặp quan bà thì ấp úng mãi: "Bẫm, quan lớn dạy con về bảo quan bà lấy cho quan lớn sợi lông … lông … lông …" Quan bà thấy tên lính ấp úng thì nghĩ thầm rằng chắc là ông ấy nhớ mình nên bảo về lấy cho ông sợi lông í để ông nhìn cho đỡ nhớ … thằng này mắc cở nên ấp úng chứ gì, bèn cười bảo tên lính: "Thôi được rồi, mầy đứng đó mà chờ để bà lấy cho" Nói xong quan bà vào buồng bức một sợi lông, lấy giấy gói kỹ lại rồi đem ra đưa tên lính và bảo: "Đây này mầy hãy cất kỹ đem về đưa cho quan". Tên lính được lông mừng quá thầm khen quan bà giỏi thiệt, mình không nhớ là quan bảo về lấy lông gì mà bà lại biết, bèn ba chân bốn cẳng chạy đi …
Nhưng đi một đoạn anh ta nghĩ ngợi mà ấm ức … lông gì đây, mình phải xem cho biết mới được .
Nghĩ vậy tên lính bèn mở gói giấy ra, nhìn thấy sợi lông tên lính bật cười. Vì cười lớn quá làm sợi lông văng đi theo gió bây mất … Hoảng sợ tên lính không biết làm sao bèn trở lại ghé vào nhà minh và thú thật với mẹ để cầu cứu! Bà mẹ nghe nói bật cười và bảo tên lính ngồi chờ bà đi lấy sợi khác cho…
Nhận được sợi lông của mẹ đưa, tên lính mừng rỡ vội vàng chạy đi về trình quan: "Bẫm quan lớn, quan bà gởi gói này con xin trình quan!"
Quan mỡ gói ra xem thì thất kinh quát tháo: "Lông gì vầy nè ? Lông … lông … lông l** mẹ mày hả ?"
Tên lính hoảng hồn không hiểu tại sao quan lại biết, vội quỳ xuống thưa rằng: "dạ bẩm quan lớn rất minh ạ!"

Một ông quan võ tính thích thơ nôm. Ở bên cạnh nhà, có một anh chỉ khéo tán ăn. Hễ làm được một bài thơ nào, ông quan võ thường gọi anh ta sang đọc cho nghe, anh ta tán tụng khen hay. Thế là lại cho ăn uống. Một hôm, quan cho gọi anh ta sang chơi. Lúc ngồi ăn nói:

- Tôi mới làm được một cái chuồng chim ở sau vườn, nhân nghĩ được một bài tứ tuyệt, đọc bác nghe xem có được không?

- Dạ, xin ngài cứ đọc.

Ông quan võ vừa gật gù vừa ngâm:

Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời,
Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi.
Ngày sau nó đẻ ra con cháu
Nướng chả băm viên, đánh chén chơi.

Anh kia nức nở khen:

- Hay lắm, xin ngài đọc lại từng câu cho được thưởng thức hết cái hay của bài thơ.

Quan đọc lại:

Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời

Anh kia tán:

- Hay! Tôi nghiệm như câu này, có lẽ ngài sẽ làm đến quan tứ trụ triều đình.

Quan lại đọc:

Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi

Anh kia tán:

- Ngài còn thăng quan chưa biết đến đâu!

Quan đọc đến câu:

Ngày sau nó đẻ ra con cháu

Anh kia tán:

- Hay tuyệt! Con cháu ngài còn là vô số.

Quan tiếp :

Nướng chả băm viên đánh chén chơi!

Anh kia ngập ngừng rồi lại khen:

- Hay quá! Cảnh ngài về sau tha hồ mà phong lưu, phú quí.

Ông quan võ, mũi nở bằng cái thúng, đắc chí, rung đùi, rót rượu mời anh kia và bảo:

- Thơ tôi được cái tự nhiên. Bây giờ nhân có thi hứng, tôi làm thử một bài tức cảnh nữa, anh nghe xem thế nào nhé!

- Bẩm thế thì hân hạnh quá!

Quan nhìn chung quanh, trông thấy con chó, làm luôn bài thơ rằng:

Chẳng phải voi, chẳng phải trâu,
Ấy là con chó cắn gâu gâu.
Khi ngủ với nhau thì phải đứng,
Cả đời không ăn một miếng trầu.

Anh kia gật gù khen hay. Hai người mời nhau uống trà tàu, rồi anh kia cũng xin họa một bài:

Quanh quanh đằng đít lại đằng đầu,
Hễ thấy ai vào cắn gâu gâu
Ăn hết của thơm cùng của thối
Trăm năm chẳng được chén trà tàu.

Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Câu chuyện máy tính (Tạo ngày: 1422847471)

2. Câu đối có chí khí (Tạo ngày: 1422848406)

3. Cuộc thi nhịn đói (Tạo ngày: 1422959379)

4. Câu đố (Tạo ngày: 1422988658)

5. Chọi gà (Tạo ngày: 1422989787)

6. Những lời cầu hôn "hay nhất quả đất" (Tạo ngày: 1423205866)

7. Ngửi phao câu (Tạo ngày: 1423550469)

8. Đổi bò gầy lấy bò béo (Tạo ngày: 1424754703)

9. Chơi dại (Tạo ngày: 1425030989)

10. Những câu nói hài hước về tình yêu và cuộc sống hay nhất (Tạo ngày: 1425532147)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: