Hội bẩn
06-09-2018
Tại Mỹ, người ta thành lập một hội toàn những người ở bẩn. Vì số người ở bẩn ít nên hội này đăng báo thu nhập thành viên mới. Một thanh niên vì ở xa nên viết thư đến hội bẩn xin ra nhập. Trong thư anh ta viết : Tôi thiết tha xin ra nhập hội bẩn của các ngài và bằng chứng ở bẩn của tôi là lá thư này viết trên tờ giấy đi toilet đã dùng rồi của tôi. Sau lá thư anh ta ngĩ bụng mình ở bẩn thế này chắc chắn sẽ được nhận vào hội. Được một tuần sau anh ta nhận được thư phúc đáp của hội bẩn. Thư viết rằng : Chúng tôi rất thông cảm với nguyện vọng của ngài nhưng rất tiếc không thể thu nhập ngài vào hội được vì trong hội chúng tôi sau khi đi toilet xong không ai dùng giấy toilet cả.
Chuyến bay của bệnh nhân tâm thần
Khi bệnh viện tâm thần bốc cháy, chính phủ huy động máy bay trực thăng đến đưa các bệnh nhân đến nơi an toàn. Trong chuyến bay, những người này không ngừng la hét đạp phá.
Duy chỉ có một bệnh nhân nam im lặng và ngồi quan sát viên phi công. Quá bực mình vì nhóm người điên ấy, viên phi công quay sang người này và nói:
– Tôi thấy anh có vẻ bình thường, anh có cách nào giúp tôi làm cho đám người phía sau im lặng một chút được không. Nếu được, tôi sẽ xin giám đốc bệnh viện cho anh xuất viện sớm.
Viên phi công vừa dứt lời thì người đàn ông lập tức quay ra sau. Sau 5 phút, người ấy quay lên và quả nhiên không còn tiếng động gì phía sau.
Quá ngạc nhiên, viên phi công hỏi:
– Anh giỏi quá! Làm cách nào mà anh khiến cho đám người ấy ngoan ngoãn nghe lời vậy?
– Có gì đâu, tôi vừa mở cửa cho tụi nó đi chơi hết rồi.
Giống gà mới
Có đoàn du lịch đến vùng nọ. Bỗng thấy trên đường có con vật gì rất lạ trông giống như gà, nhưng đến gần thì nó bỏ chạy. Đoàn phi ô tô đuổi theo thì thấy nó chạy vào một nông trại. Hỏi người chủ trại thì đoàn được biết đó là giống gà thịt mới lai tạo.
Một thành viên đoàn mới thắc mắc:
– "Thế thịt nó có ngon không?"
– "Làm sao chúng tôi biết được, chưa ai bắt được nó vì nó chạy nhanh quá"
Kẻ đổ vỏ vớ bẫm
Nhân dịp nghỉ hè, Robert và Raymond cùng nhau đi leo núi. Khi họ đến nơi thì xảy ra một cơn bão, hai ngườ i đành tìm chỗ trú tại một biệt thự lớn. Chủ nhân ngôi nhà, một phụ nữ xinh đẹp, nói rằng h ọ chỉ có thể qua đêm trong nhà kho ngoài vườn, vì cô đang chịu tang chồng.
Chín tháng sau, Robert gọi điện cho Raymond:
– Raymond này, anh có còn nhớ cái đêm mà chúng ta buộc phải ngủ trong nhà kho không?
– Nhớ, rồi sao?
– Anh có còn nhớ nữ chủ nhân xinh đẹp của tòa biệt thự lớn?
– Nhớ chứ…
– Anh có còn nhờ là đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ thì anh lén đột nhập vào phòng cô ấy không?
– Nhớ… Raymond hạ giọng lo lắng.
– Để tránh tai tiếng, anh đã lấy tên và địa chỉ của tôi để tự giới thiệu với cô ấy?
– Có lẽ… mình nên xin lỗi cậu. Đầu dây bên kia ngập ngừng.
– Không, tôi phải cảm ơn anh, vì cô ấy vừa từ trần và để lại cho tôi tòa nhà cùng 10 triệu đôla!
!!!
Trước
Tiếp theo