Méo mặt vì quà ra mắt nhà bạn gái
07-12-2016
- Anh biếu bố em đồ uống thì cũng biếu mẹ đồ uống cho cân bằng. Mẹ em thích uống bia ngoại.
Tôi chạy vào siêu thị mua 3 triệu tiền bia ngoại vác ra, phải nói là mệt. Tôi không ngờ vụ ra mắt bố mẹ vợ tương lai lại vất vả khổ ải đến vậy. Muốn có vợ thì phải vất vả thôi, không thể khác được.
Tôi cố diễn mỉm cười thật tươi để người yêu vừa lòng. Ôi giá như chỉ mua chai rượu chừng 500 ngàn thì đỡ biết bao.
Nàng gọi taxi chở quà cho đỡ vất vả, mấy thùng bia ngoại nặng như cùm ai mà vác được. Thế là lại phải chi thêm gần triệu bạc thuê xe, đủ thứ tốn kém.
Khi đã xếp bia rượu lên xe thì em mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Anh ơi em xin lỗi, em còn 2 ông anh và 1 bà chị nữa. Anh chịu khó mua quà cho họ đi, nếu đám này mà phá thì chúng mình khó lấy được nhau.
Tôi thấy chóng mặt như thể phát bệnh tiền đình. Cố lấy lại bình tĩnh mình quát vào mặt người yêu lần cuối:
- Cô thống kê hết họ hàng hang hốc ra để tôi mua quà một thể cho xong đi!
"Khó đỡ" với lý do được nhận vào công ty
Tôi ghi sơ qua danh sách 15 ẻm xinh đẹp nhất công ty để tiện theo dõi. Những con nai tơ ơi, hãy đợi nhé, anh sẽ nhai từng em một, các em thật khổ thân quá đi thôi.
Đang mơ màng lên tiên thì Sếp gọi lên giao nhiệm vụ. Sếp ơi, xin Sếp cho em việc nhẹ nhàng thôi để em còn thời gian cưa gái, đội ơn Sếp nhiều. Nếu Sếp thích cô nào thì em xung phong cưa hộ, làm chân gỗ tình yêu cho Sếp thì còn vinh dự nào bằng. Tôi rón rén vào phòng Sếp nhận nhiệm vụ.
- Này chú em, nhiệm vụ của chú là phải yêu và lấy cô Nở nhân viên tiếp tân công ty. Hạn cho chú em phải cưa cẩm và hoàn tất thủ tục kết hôn trong 3 tháng. Chấp hành nha, không được chống đối!
Tôi suýt ngất. Sếp ơi là Sếp, cô Nở có cái mụn ruồi to như quả nho trên môi thì làm sao em yêu được chứ. Tôi chắp tay lậy Sếp cho yêu cô khác, và chỉ nhận được câu trả lời lạnh lùng như tuyết rơi:
- Không được. Cả công ty này trông chờ vào chú em. Nếu chú không lấy cái Nở thì công ty phá sản. Bố cô ấy hiện là người quyết định phân bổ dự án mấy nghìn tỷ cho công ty. Gả chồng cho cô Nở là nhiệm vụ số 1 của công ty ta hiện nay. Thôi chấp hành đi, chú được tuyển vào đây cũng là do yêu cầu quan trọng này!
Lý do chấp nhận bạn trai hôi nách
Chuyện này quá đơn giản, đàn ông như con cá đói, thấy mồi thì há miệng đớp ngay. Tôi chỉ đưa mấy đường cơ bản là chàng đã chấp nhận mời mình đi chơi liền. Đàn bà muốn là Chúa muốn.
Sau bữa ăn thịnh soạn chàng chiêu đãi, chúng tôi ra công viên tâm sự, tôi cố tình nép sát vào ngực chàng, đặt một nụ hôn mời mọc. Bỗng nhiên mùi hôi nồng nặc từ trong nách chàng phát ra khiến tôi suýt bị nôn.
Giời ơi là giời, bệnh này khó chữa lắm đây, gặp phải ông chồng này chỉ còn đường chạy mất dép. Tôi ôm miệng như muốn ói. Lúc này chàng mới nói thật: Em yêu ơi, bao nhiêu cô gái đã bỏ anh vì mùi hôi nách rùi, nếu em chấp nhận tình yêu của anh thì sẽ có tất cả.
Tôi về nhà nằm vật xuống phản ôm mặt khóc, nước mắt ướt đẫm mấy cái khăn tay bông. Bao nhiêu công lao tăm tia mới tìm được đối tượng, thế mà lại dính đòn hiểm mới khổ thân tôi. Tôi tự trách mình, đúng là ngu lâu, hồi vạch ra tiêu chí sao không nghĩ ra phương án hôi nách chứ, bây giờ chót yêu rồi thì làm sao đây.
Tôi tiếp tục nằm khóc, xả hết ấm ức ra ngoài. Một câu hỏi luẩn quẩn trong đầu: Hôi nách và có tất cả, chấp nhận hay không? Khóc cho tới khi hết nước mắt, tôi quyết định nhắn tin trả lời:
- Hôi nách vẫn chưa phải là hết sách, em chấp nhận yêu anh!
Giữ mình là giữ cái gì?
Mấy lần chàng cố tình đi gần lại nhưng mình lập tức giãn ra, đàn ông hình như có sức hút như lam châm, không cảnh giác sẽ bị dính với anh ta liền, không hoàn thành được nhiệm vụ giữ mình.
Lần thứ hai, làn thứ ba...đi chơi với chàng tôi vẫn kiên trì giữ khoảnh cách như vậy. Và rồi tiếng chuông điện thoại của chàng thưa dần đi, và tịt hẳn. Hình như chàng nghĩ tôi bị bệnh gì nghiêm trọng nên không muốn gần gũi, hoặc trái tim tôi là giá băng.
Tôi chính thức bị tương tư, ăn không biết ngon, ngủ không tròn giấc. Mẹ ơi là mẹ, tại sao lại như thế chứ, anh nào cũng bỏ con mà đi thế này...
Thời gian thấm thắt trôi đi, loáng cái tôi đã trải qua 30 mùa xu hào rồi mà vẫn phòng không. Mẹ tôi bắt đầu lo sợ, con gái hơ hớ thế kia sao lại ế dài.
Tôi kể cho mẹ nghe sự tình nguồn cơn mấy mối tình đã qua, trong đó có thành tích giữ mình mà mẹ dặn. Mẹ tôi nghe tới đâu là mặt tái tới đó, hình như mẹ đang hối hận điều gì. Mẹ đập tay xuống bàn mà mắng:
- Giời ơi là giời, giữ mình là giữ phẩn chất nhân cách người phụ nữ, là phải đoan trang hiền thục... Ai bảo con giữ khoảng cách mét rưỡi với giai làm gì!