Vui Một Chút

Cười là vui, vui càng phải cười.

Trước Tiếp theo

06-09-2018

Một tỷ phú đang đi dạo dọc bờ biển thì nhặt được một cái chai. Khi ông ta mở nút thì một vị thần xuất hiện và nói: – Vì sự giải thoát này, ta cho anh một điều ước. Tỷ phú đã có mọi thứ trên đời, ông nói: Tôi hay đến Hawaii nghỉ mát, nhưng lại sợ đi máy bay và tàu thủy, hãy tạo cho tôi một cây cầu từ đây đến đó. – Vị thần đắn đo vài phút rồi nói: Điều đó thật khó thực hiện. Phải đóng hàng triệu trụ lớn xuống biển sâu, đổ hàng tỷ tấn bê tông giữa đại dương… Rồi còn thuỷ triều, bão táp, động đất… Yêu cầu này thật quá sức của ta. – Ông tỷ phú đành thay đổi điều ước: Thế thì hãy nói cho tôi những bí ẩn của phụ nữ. Điều gì khiến họ khóc và cười, tại sao tính khí họ thất thường, làm thế nào để họ hài lòng? – Vị thần trở nên lúng túng hơn, chân tay thừa thãi, cuối cùng chặc lưỡi: Thôi được, anh muốn cây cầu cho hai hay bốn làn xe?
Trong lúc ch ờ tàu chuyển bánh, cô gái rẽ vào căng tin. Cô ta mua đồ ăn mang ra bàn, đặt túi xách dưới gầm bàn và quay ra lấy thìa, dĩa. Khi trở lại đã thấy một ông sang trọng đang bình thản ngồi ăn súp của mình. Tuy rất bực tức, nhưng thời gian không còn nhiều và chẳng còn thì giờ để cãi vã, cô im lặng kéo đĩa th ịt băm viên cùng khoai tây về phía mình và ăn. Ăn xong đĩa súp của cô, gã đàn ông với lấy cốc nước chè nhưng cô đ ã nhanh tay tóm trước. Gã ta bèn lấy kh ăn lau mồ m rồi hầm hầm bỏ đi. Đến giờ tàu chạy, cô gái cúi xuống lấy cái túi xách, thì chẳng th ấy đâu. Mất trộm chăng? Ồ không, cái túi vẫn nằm nguyên dưới gầm bàn bên cạnh. Khoác túi lên vai, liếc phía trên mặt bàn thấy ai đ ó đ ã bỏ lại đĩa súp, đĩa thịt băm viên với khoai tây và cốc nước chè chưa hề đụng đến, cô lẩm bẩm: "Lạy Chúa, họ còn vội hơn mình!"
Nước Nga thời những năm 90-92 sống trong tình trạng khó khăn tột bậc. Ông già Ivan, một con người chân thật, vào chợ "Sống còn" ở Mạc tư khoa và thốt lên: – Mẹ khỉ, khắp các cửa hàng, thịt thì không, cá thì chẳng, bơ cũng thiếu, pho mát thì càng không. Trong chợ thì…ối là là là, chúng nó định cắt cổ già chăng. – Vừa lúc đó, một anh công an tiến đến, vỗ nhẹ vào mông già: – Này, nếu ông không im mồm đi, tôi sẽ cho ăn ngay cái báng súng đấy. – Xin lỗi ngài công an, tôi xin im ngay. Tôi đã hiểu rồi, thưa ngài. – Già run rẩy rời xa chỗ mình đứng. Và khi chỉ còn lại một mình, nói thầm: – Bố khỉ, thời buổi khó khăn đến mức, công an cũng không có đạn, mà phải sử dụng báng súng.
Một chú voi sống trong rừng, chú chưa bao giờ gặp người cả. Một hôm chú nhìn thấy một anh thổ dân. Chú rất tò mò nhìn anh ta . Và khi anh ta lại gần chú liền hỏi: – Này, tại sao mày chưa chết hả? Anh thổ dân ngạc nhiên quá : – Tại sao tao phải chết cơ chứ? – À! Vì tao nghĩ với cái vòi ngắn như thế kia thì làm sao mà mày kiếm ăn được. Chết đói thôi.
Trước Tiếp theo

Các bài viết liên quan

1. Câu chuyện máy tính (Tạo ngày: 1422847471)

2. Câu đối có chí khí (Tạo ngày: 1422848406)

3. Câu đố (Tạo ngày: 1422988658)

4. Những lời cầu hôn "hay nhất quả đất" (Tạo ngày: 1423205866)

5. Đôi câu đối chội (Tạo ngày: 1423486863)

6. Không phải một lần như thế này (Tạo ngày: 1423540489)

7. Ngửi phao câu (Tạo ngày: 1423550469)

8. Đánh trống cấm (Tạo ngày: 1424754453)

9. Đi tu phải tội (Tạo ngày: 1425010611)

10. Ông lão đánh cá và con cá vàng (Tạo ngày: 1425370837)

Tất cả bình luận (0)

  • 500 ký tự
  • Capcha: